*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mimi – Beta: Chi*****Hôm sau thức dậy, tầm mắt Tùy Ý rơi trên chiếc chăn lông in hình hoa hướng dương đắp trên người, đầu óc chìm vào mơ hồ.
Khi tỉnh táo lại, hắn vội xuống giường, nhanh chân chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy Ninh Lan đang cầm chảo rán trứng ốp la trong phòng bếp, hắn mới cảm thấy trái tim lơ lửng của mình rơi “bịch” về lồng ngực.
Ninh Lan nghiêng đầu nhìn hắn: “Cậu dậy rồi à… Sao không đi dép?”
Tùy Ý xấu hổ quay vào phòng, đi dép trong nhà rồi mới trở ra.
Ninh Lan đang dùng một cái nồi khác để nấu nước. Chờ nước sôi, cậu thả mì sợi vào, mì chín trụng qua hai lần nước lạnh rồi mới vớt ra. Cậu nêm vài giọt nước mắm và dầu vừng vào nước dùng, cho mì đã chần vào, đặt thức ăn và trứng lên trên, bữa sáng đã xong.
Đây là lần thứ hai Tùy Ý được ăn mì sợi do Ninh Lan nấu, ăn miếng to thì sợ nhanh hết mà cắn nhỏ lại sợ mì trương, cực kỳ rối rắm. Thấy Ninh Lan ngồi phía đối diện chỉ ăn một nửa đã bỏ lại, đi ra bàn bếp chuẩn bị làm bánh bột lọc, Tùy Ý lập tức thay đổi mục tiêu, ăn gọn bát mì của mình rồi mò tới chỗ đối phương hỏi bao giờ được ăn món mới.
Ninh Lan rót nước vào tô, vừa trộn bột vừa đáp: “Buổi tối.”
Có thể ở lại đến tối, không chừng còn có thể nán lại một đêm, Tùy Ý vô cùng thỏa mãn. Lại nhớ đến chuyện Ninh Lan đã đồng ý với mình hôm qua, hắn đúng là vui không tả nổi.
Trong phút chốc, hắn đã hồn nhiên quên mất hôm qua mình nắm chặt tay người ta dùng dằng xoắn vặn cỡ nào.
Tâm trạng của Ninh Lan khá tốt. Sáng nay Tùy Ý thấy cậu uống thuốc, mở tiệm, nấu cơm, bận rộn hệt như mọi ngày.
Thỉnh thoảng lại có hàng xóm tới chơi vì sợ cậu buồn, nhưng thấy cảm xúc của cậu ổn định, họ đều an tâm, chỉ an ủi vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Tùy Ý hiểu Ninh Lan đã dần lấy lại cân bằng. Bà Trương để lại tờ giấy bảo cậu bán nhà đi, nhưng tạm thời cậu không muốn thay đổi thói quen sinh hoạt. Chờ một thời gian nữa, tìm được thời cơ thích hợp, hắn sẽ đề cập đến chuyện này, không chừng cậu sẽ đồng ý luôn.
Kế hoạch đã được Tùy Ý vạch ra tỉ mỉ. Hắn tìm phòng ở nội thành, diện tích không cần quá lớn, hoàn cảnh tốt, giao thông tiện lợi là được. Dù sao cũng chỉ có hai người ở với nhau thôi.
Còn chuyện trang hoàng nội thất thế nào, cứ để Ninh Lan quyết định. Bọn họ có thể cùng lượn qua các cửa hàng nội thất và đồ gia dụng, mua bàn chải đánh răng, cốc súc miệng và dép lê có đôi có cặp. Ninh Lan thường đá dép xuống gầm giường, bọn họ có thể mua giường sát đất (1), vừa có chỗ đựng đồ lại không phải lo đồ đạc bị rớt xuống gầm giường, tìm hoài không thấy, chắc chắn Ninh Lan sẽ thích.
(1) Hình minh họa:Trước đây Tùy Ý không biết rằng chỉ cần tưởng tượng tới cảnh sống chung với Ninh Lan cũng đã khiến hắn cảm thấy hạnh phúc. Xa cách hơn ba năm, yêu cầu của hắn đối với sinh hoạt hàng ngày đã giảm xuống mức thấp nhất, cuối cùng chỉ còn duy nhất một điều – có Ninh Lan ở bên là được.
Buổi sáng, Tùy Ý tranh thủ thời gian rảnh để xem kỹ kịch bản Vương Húc gửi cho mình, tháng sau casting, đầu năm tới sẽ bắt đầu bấm máy. Công ty như muốn bù lại nửa năm nghỉ phép của hắn, tháng hai sang năm, ngoài họp báo ra mắt đĩa đơn mới, hắn còn một buổi concert ở thủ đô, hành trình không thể kín hơn.
Trong nháy mắt, ngày nghỉ chỉ còn lại hai, ba tháng. Tùy Ý cảm nhận được sự gấp gáp của thời gian, tự nhủ phải biểu hiện tốt hơn.
Đầu tiên, mỗi ngày một đóa hoa, tuyệt đối không thể giảm nữa.
Chợ ở Tuyền Tây không hoa bán, Tùy Ý phải lái xe tới khu thương mại hơi xa một chút để mua, nhân tiện mua thêm một số nguyên liệu nấu ăn Ninh Lan cần. Lúc trở về, hắn thấy tên bác sĩ họ Lỗ kia đứng ngoài quầy bán quà vặt trò chuyện với Ninh Lan đang đứng ở bên trong.
Chuông báo động trong lòng Tùy Ý rung lên dữ dội, vừa vào phòng bếp rửa thực phẩm vừa vểnh tai nghe ngóng. Hai người bọn họ nói chuyện hậu sự của bà Trương rồi lại nói tới tình hình sức khỏe của Ninh Lan. Nghe được chuyện cậu làm blogger ẩm thực để giải quyết vấn đề tâm lý, Tùy Ý không khỏi trầm tư.
Lúc làm cơm trưa, Tùy Ý tiếp tục xắn tay giúp đỡ. Khoai tây sợi cắt thành khoai tây thanh, rau xanh cũng không biết cắt. Ninh Lan ủ rũ không thôi, lại không nói gì, bảo hắn cứ vậy mà thả vào nồi.
Mãi đến khi Ninh Lan gục xuống bàn cơm trong trạng thái mê man, Tùy Ý mới nhận ra cậu không ổn. Sờ trán người nọ, nhiệt độ cao đến bỏng tay.
Đưa cậu tới một bệnh viện gần đó, kiểm tra thân nhiệt, truyền nước biển, Tùy Ý không ngừng tự trách mình sơ ý. Mấy ngày nay Ninh Lan bận lo hậu sự của bà Trương, bận bịu đến gần như không chợp mắt. Sự ra đi của bà là một đả kích rất lớn đối với cậu, không gào khóc không có nghĩa là cậu đã ổn.
Lần này Ninh Lan sốt ba ngày liên tục, nhiệt độ cứ xuống rồi lại lên. Ngoài truyền nước và các phương pháp hạ nhiệt vật lý, Tùy Ý còn nhờ Mễ Khiết mang miếng rán rốn (2) tới.
(2) Hình minh họa:Lúc Tùy Ý vén áo Ninh Lan lên, định giúp cậu dán miếng hạ sốt, người nọ mơ màng giơ tay đẩy hắn ra. Tùy Ý dễ dàng ngăn cản động tác của cậu: “Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy nữa? Hử?”
Ninh Lan dường như nghe lọt, tặc lưỡi, buông cánh tay mềm nhũn xuống, không chống cự nữa.
Ngày thứ ba, Ninh Lan ngắt sốt hoàn toàn. Hộ sĩ tới rút kim truyền thấy cậu yếu ớt, không khỏi cảm thán: “Tố chất cơ thể của người trẻ tuổi bây giờ kém quá, sốt một trận mà như mất nửa cái mạng rồi. Giữ gìn sức khỏe là chuyện cả đời, đừng nghĩ mình còn trẻ mà chủ quan coi thường bệnh tật.”
Tùy Ý ghi nhớ những lời này. Nghĩ đến sinh mệnh đáng quý, thế sự vô thường, ra khỏi phòng bệnh, hắn liền đưa Ninh Lan đi làm kiểm tra tổng quát.
Ninh Lan truyền nước ba ngày, thấy kim tiêm đã hoảng sợ. Để động viên cậu, Tùy Ý cũng đăng ký xét nghiệm máu luôn.
Hôm sau hai người bụng rỗng tới bệnh viện, cùng chìa tay cho hộ sĩ lấy máu. Tùy Ý mới đâm một cái đã lấy được máu ngay, nhưng Ninh Lan mạch chìm, đâm kim vào day day ấn ấn hồi lâu mới ra được nửa ống máu. Bác sĩ hết cách, phải đổi sang lấy máu cổ tay mới rút được đủ lượng máu cần dùng.
Tùy Ý nâng cánh tay đầy lỗ kim của Ninh Lan lên xoa cả tối. Ninh Lan thì lại ngủ khá ngon. Sáng sớm, lúc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu vẫn thấy Tùy Ý đang ôm cánh tay mình, vừa buồn cười vừa chẳng biết nói sao, đành đẩy hắn: “Dậy đi, điện thoại kêu kìa.”
Là một cậu ấm, Tùy Ý cũng có thói quen gắt ngủ. Lúc cầm di động ra ngoài nghe máy, hắn còn híp mắt nhíu mày, nhưng khi trở về lại hoàn toàn đổi sang trạng thái khác, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh băng, sắc bén như chuẩn bị giết người.
Chỉ là giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Chúng ta đến bệnh viện lấy kết quả trước, xong sẽ đi ăn sáng.”
Ninh Lan nghi hoặc: “Có kết quả nhanh thế à?”
Tùy Ý đang quàng khăn cho Ninh Lan, nghe thế thì thoáng dừng động tác, đáp: “Có một cái rồi, chúng ta đi xem trước.”
Nói là cùng xem, nhưng trên thực tế chỉ có mình Tùy Ý đi vào.
Ninh Lan không thích mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện nên ngồi ngoài cửa uống trà sữa chờ Tùy Ý. Lúc trở ra, hai tay người nọ trống trơn, sắc mặt còn tệ hơn lúc bước vào. Tưởng không ai nhận ra, hắn còn cố nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc, kéo tay Ninh Lan, nói: “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
Ninh Lan hơi ái ngại khi có những cử chỉ thân mật ở chỗ đông người, song lại không né tránh nên đành đi theo hắn, lắc đầu nói: “Không đói, muốn về nhà.”
Hai người lại cùng về Tuyền Tây.
Buổi chiều, Ninh Lan bảo muốn ăn bánh ngọt, Tùy Ý lái xe ra ngoài mua, để quên di động trên bàn. Ninh Lan do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở ra xem trộm.
Mã mở khóa không phải sáu số trước kia, Ninh Lan thử vài lần, cuối cùng cũng đoán đúng.
Thế mà lại là sinh nhật của cậu, 940629.
Hôm nay Tùy Ý ôm di động suốt, chẳng biết đang nói chuyện phiếm với ai hay là lên mạng tìm kiếm thông tin gì đó. Ninh Lan không có ý rình mò riêng tư của hắn, chỉ mở lịch sử trình duyệt xem nội dung tìm kiếm gần đây – “Nguyên nhân gây ra tiểu cầu thấp”, “Tiểu cầu thấp và khả năng giảm chức năng đông máu”, “Tiểu cầu thấp nên ăn gì”, “Tiểu cầu thấp có phải ung thư máu không”.
Ninh Lan há miệng thở dốc theo bản năng.
Cậu đã lờ mờ đoán được nguyên nhân, mà biểu hiện khác thường của Tùy Ý cũng đã được lý giải.
Ninh Lan không có kiến thức y khoa, nhìn đến mấy cụm từ kia cũng chẳng sợ hãi. Sống chết có số, là nạn thì không tránh được, có sợ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Nhưng dáng vẻ như trời sắp sập của Tùy Ý thực sự khiến cậu khó chịu. Đối phương không cho cậu thái rau, không cho cậu gọt táo, dùng dĩa ăn mì sợi cũng không được, ngay cả đánh răng cũng bị cấm.
Buổi tối, chưa đến tám giờ, Tùy Ý đã bắt cậu lên giường, dùng chăn dày bọc thành một cái kén. Ninh Lan cảm thấy bây giờ cậu có nhảy từ tầng 10 xuống, tỉ lệ sống sót cũng lên tới 80%.
Cậu lườm người nọ, chán nản nói: “Tôi muốn uống nước.”
Tùy Ý cầm cốc cho cậu uống, bảo: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện, làm kiểm tra một lần nữa.”
Ninh Lan bị quấn đến không cựa quậy nổi, uống hai ngụm nước, hỏi: “Vì sao? Kết quả hôm qua có vấn đề à?”
“Ừ, kiểm tra kỹ một lần cũng có ích.”
“Ích gì?”
“Kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn.” Tùy Ý đặt cái cốc xuống, giữ vai Ninh Lan, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Bảo bối, chúng ta kết hôn đi.”
Ngày kế tiếp, hai người lại dậy sớm đi bệnh viện.
Lần này là một bệnh viện tư nhân trong thành phố. Lấy máu xong, hai người ngồi sóng vai ở khu vực chờ. Tùy Ý lấy ra hộp sữa ủ trong ngực áo để giữ ấm, cắm ống hút, đưa cho Ninh Lan: “Một tiếng sau sẽ có kết quả, chờ lấy kết quả xong, chúng ta đi.”
Ninh Lan không nói gì, một tay cầm sữa, một tay đặt trong lòng bàn tay Tùy Ý. Chưa đầy năm phút, cậu đã cảm thấy lòng bàn tay đẫm mồ hôi vì cái nắm quá chặt của đối phương.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Tùy Ý đi lấy kết quả. Ninh Lan ở phía sau nhìn theo bóng dáng cao gầy có chút cô đơn của hắn, đột nhiên hối hận vì hôm qua chưa nhận lời.
Đời người có bao nhiêu cái mười năm, ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Một sự cố bất ngờ cũng đủ khiến hai người âm dương cách biệt, vì sao không buông bỏ những hồi ức không vui, quý trọng giây phút hạnh phúc hiện tại?
Lúc quay lại, sắc mặt Tùy Ý vẫn khó coi như trước, nhưng rõ ràng không còn suy sụp nữa. Cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng ít nhiều, ánh mắt còn thoáng chút ngỡ ngàng.
Ninh Lan cầm tờ kết quả trên tay hắn, tìm đến dòng tiểu cầu, xác nhận đi xác nhận lại là chỉ số vẫn trong phạm vi cho phép. Vừa định chê cười Tùy Ý vài câu để làm dịu bầu không khí đông cứng suốt cả ngày qua, cậu lại đột nhiên nhìn thấy một giọt chất lỏng rơi xuống tờ kết quả, thẩm thấu, loang thành một chấm đậm màu.
Ninh Lan kinh ngạc ngẩng đầu. Tùy Ý lại nhanh hơn một nhịp, quay người dùng cái gáy đối diện với tầm mắt của đối phương, hít mạnh mấy hơi, nhấc chân đi về phía trước.
“Này, anh đi đâu vậy?”
Ninh Lan lập tức đuổi theo. Tùy Ý hoảng hốt chạy bừa, rẽ vào đường cụt mới buộc phải dừng bước.
Ninh Lan kéo cánh tay hắn từ phía sau, thở dốc hỏi: “Anh… anh chạy cái gì?
Tùy Ý không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu.
Ninh Lan bị vẻ bướng bỉnh của hắn chọc cười: “Có gì mà xấu hổ? Còn dáng vẻ nào của anh mà em chưa thấy nữa đâu?”
Thực ra cậu cũng nói hơi quá, trước ngày hôm nay, cậu còn chưa thấy Tùy Ý khóc bao giờ.
Mười tám tuổi Tùy Ý đã chững chạc hơn so với bạn cùng trang lứa. Dù là bị thương, bị mệt hay lúc được giải, lúc đọc thư của fan, lúc cảm ơn hàng chục nghìn người tới xem concert… hắn đều chưa từng rơi nước mắt. Rõ ràng vẫn là một thiếu niên, song hắn lại đáng tin như một ngọn núi vững chãi, khiến người khác cảm thấy “hắn sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương”.
Hắn cái gì cũng có, hắn mạnh như vậy, làm sao biết khóc?
“Đứa trẻ to đầu” quật cường vẫn không chịu quay người lại. Ninh Lan hết cách, chỉ đành vòng ra phía đối diện với hắn. Tùy Ý giơ tay định ngăn cản nhưng lại chậm một nhịp, kết quả, đôi mắt đỏ hoe còn long lanh ánh nước của hắn bị Ninh Lan nhìn thấy rõ ràng.
Ninh Lan vốn định chứng minh bản thân đã nhìn lầm, kết quả lại thấy cảnh tượng này, cậu bỗng luống cuống tay chân.
Tùy Ý không muốn Ninh Lan nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, tay hơi dùng sức, quyết đoán ôm lấy cậu, cúi đầu cọ vào cổ cậu. Rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được chút kiên định và yên tâm.
“Em không được đi.” Hắn nghẹn ngào nhấn mạnh: “Không được đi.”
Lời nói đậm chất trẻ con này khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng Ninh Lan lại không cười nổi. Cậu giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng Tùy Ý như đáp lại trong lặng lẽ.
Giọng nói của Tùy Ý rất nặng nề, lời hắn thốt ra cũng cực kỳ tối nghĩa: “Nếu em đi rồi, anh… anh phải làm sao đây?”
Ninh Lan như ngừng thở, cậu nuốt khan, mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tùy Ý có cùng một nỗi sợ hãi với mình, càng không nghĩ hắn cũng sẽ giống cậu, coi việc mất đi đối phương là chuyện đáng sợ nhất trên đời.