Quả đúng như lời ông Lương, cái tay nải bằng vải nâu đã bạc màu vẫn nằm nguyên vị trí. Ban nãy đi chủ quán trọ thấy ông Lương lấy gì đó bên trong tay nải, nhưng lúc về không thấy động đến tay nải nữa. Không dám thắc mắc nhiều, chủ quán trọ mở cổng rồi mời ông Lương đi vào.
Bữa cơm trưa hôm ấy diễn ra khá rôm rả, trước lúc quay về, ông Lương có dặn gia đình không được ủ rũ, buồn rầu mà phải cố gắng cười nói, coi như không có chuyện gì xảy ra. Rượu ngon, lại nhiều đồ nhắm, ông Lương và chủ quán trọ cứ ngồi chén vơi, chén đầy, thế mà quay lại trời đã chuyển chiều.
Lúc này ông Lương mới vươn vai rồi nói:
- - Ây da, chết thật, đã gần 4h chiều rồi.... Mải mê uống rượu mà quên cả thời gian. Giờ cũng muộn mất giờ đi, có đi cũng sợ không kiếm được chỗ ngủ. Hay là anh chị cho tôi ngủ nhờ ở đây một tối, sáng mai tôi đi sớm. Như vậy có được không ạ...?
Vợ chồng chủ quán trọ rối rít:
- - Dạ được chứ...? Nhưng nhà không còn giường trống, liệu có bất tiện không ạ..?
Bước qua bàn uống nước, nơi có ngọn đèn dầu vẫn đang sáng. Ông Lương khẽ hé chút chăn để nhìn. Và điều mà ông Lương đang chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, cái bóng người đang đổ trên tường nhà dưới ánh đèn dầu le lắt không phải là cái dáng còng lưng của một cụ bà 70 tuổi, bóng đen đang in trên tường có hình dáng thẳng đứng, tóc dài, không chỉ vậy, bà cụ đang ẵm đứa bé, nhưng cái bóng đổ lên tường thì lại là hình ảnh một người phụ nữ đang dắt theo sau một đứa trẻ con chứ không phải bế.
Bất chợt, bà cụ dừng lại rồi nhìn vào cái ghế nơi ông Lương đang nằm.
" Khò.... Khò.... Khò..."
Tiếng ngáy vang lên, không thấy gì lạ, bà cụ tiếp tục đi về phía giường của mình. Ngồi trên giường, trong bóng tối, bà cụ liên tục hát ru rồi cười khúc khích. Cứ như thế phải đến 9h tối bà cụ mới đem đứa bé quay lại buồng hai vợ chồng chủ quán trọ rồi đặt cậu nhóc vào trong nôi. Đến lúc này, vợ chồng chủ quán trọ mới dám đi ngủ, bình thường chủ quán trọ cũng có chút nghi vấn, nhưng cả hai vợ chồng vẫn nghĩ do bà quý cháu, mà cứ đến tầm đó thằng bé lại khóc, chẳng ai dỗ được, chỉ có bà cụ bế là nó im nên không thấy sợ. Trưa nay, nghe ông Lương giải thích, đến tối, lúc mẹ vợ vào đòi bế cháu, nhìn bà cụ khi ấy, chủ quán trọ sợ đến kinh hồn bạt vía.
Không biết ông Lương đã có cách gì chưa, nhưng bên ngoài vẫn vang lên tiếng ngáy khá to. Hai vợ chồng chủ quán trọ khép cửa lại rồi chốt bên trong, màn đêm trôi qua mỗi lúc một tĩnh lặng, tiếng ếch nhái vang vọng mỗi lúc một rõ hơn. Họ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
[.....]
" Ò.... Ó... O.... O "
Tiếng gà gáy báo hiệu buổi sáng vang lên khiến cho vợ chồng chủ quán trọ giật mình tỉnh giấc. Hồi tối còn nơm nớp lo sợ, ấy vậy mà đêm qua cả hai ngủ rất ngon. Gà đã gáy, nhưng trời mới chỉ tờ mờ chứ chưa sáng hẳn. Nhớ đến ông Lương đang nằm bên ngoài, chủ quán trọ vội bật dậy, nhìn trong nôi, cậu con trai vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành. Mở cửa buồng, phía cái ghế dài, không còn thấy ông Lương đâu nữa. Chăn gối đã được gấp gọn và xếp cẩn thận.
Cửa nhà thì đang mở một bên cánh, nghĩ ông Lương đã đi, chủ quán trọ vội chạy ra sân thì may thay ông Lương đang đứng ngoài sân nhìn ngắm thứ gì đó. Chủ quán trọ bước lại gần rồi nói: