Dưới gốc cây, ông cụ ho lên những tiếng khù khụ, hướng mắt về phía thầy Lương, miệng ông cụ mấp máy điều gì đó. Trong đầu ông Lương chợt vang lên một giọng nói:
" Hướng Đông 5 dặm, trâu gặm đồng hoang, mặt trời trên cao, giờ Ngọ tam khắc "
" Bóng đổ đến đâu, đào sâu 6 thước "
Dứt lời, thầy Lương thấy ông cụ ho ra máu rồi biến mất. Choàng tỉnh dậy, lúc này đã quá nửa đêm, đêm nay thầy Lương không còn nghe thấy tiếng chó tru nữa, khẽ bước xuống giường, ông Vọng vẫn đang ngủ say, ngoài hiên nhà, con Vàng cũng nằm thu mình vào góc tường, hôm nay nó không có biểu hiện gì lạ như đêm ngày hôm qua. Chỉ duy nhất, màn đêm tĩnh lặng một cách bất bình thường.
Thầy Lương ngồi xuống ghế, ông dựa mình vào thành ghế, mồ hôi trên trán khẽ lăn xuống. Giấc mơ ban nãy là sao, hai câu nói của ông cụ mặc đồ trắng đó có ý nghĩa gì, tại sao đêm nay mọi thứ lại tĩnh mịch đến thế. Một sự im ắng khiến cho con người ta phải thấy rùng mình. Cố nằm để ngủ lại nhưng thầy Lương không tài nào chợp mắt nổi, trong đầu ông văng vẳng 2 câu nói của cụ già mặc đồ trắng mà vẫn chưa thể luận được ý nghĩa của hai câu nói đó là gì, phải chăng đây là một điều chỉ dẫn, nhưng chỉ dẫn đến đâu và đào cái gì thì phải đợi trời sáng mới tính tiếp được.
Màn đêm cứ thế trôi qua, tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng vang lên từ vườn nhà ông Vọng. Cả đêm không ngủ, thầy Lương dậy sớm mở cửa ngay khi gà vừa mới gáy, bên ngoài trời vẫn còn nhá nhem, buổi sáng trời khá lạnh mặc dù đến trưa thì lại hanh khô khó chịu. Thầy Lương vừa bước ra cửa thì con Vàng nhổm đầu dậy, đi ra phía cổng, thầy Lương lẩm bẩm:
- - Hướng Đông 5 dặm, lát nữa đợi trưởng làng dậy rồi hỏi vậy. Nhân tiện hôm nay mình cũng có ý muốn đi quanh làng 1 vòng.
Thấy con Vàng cào cào vào thành cổng, tưởng nó muốn ra ngoài, thầy Lương bèn mở cổng cho nó chạy ra. Vừa ra đến đường, con Vàng lập tức chúi mũi xuống mặt đường đất hít hít, đánh hơi cái gì đó. Đột nhiên nó sủa lên ba tiếng:
Ông Vọng cầm sợi dây bạc giơ lên, chưa kịp hỏi gì thì cô Xoan đã vội chộp lấy:
- - Ơ, sao bác lại có cái lắc bạc này, cái này là của con gái em mà.
Ông Vọng ngớ người, ông hỏi lại:
- - Thật là của con gái cô chứ...? Sáng nay tôi nhặt được ở ngoài đường, phía trước cổng nhà tôi đấy. Thảo nào tôi cứ ngờ ngợ là thấy ở đâu, chắc là hôm qua nhìn thấy con bé ngồi vẽ trên hiên nhà nên nhớ mang máng.
Cô Xoan gật đầu lia lịa:
- - Em thề với bác là em nói thật, cái này là lắc bạc của con gái em. Này là của bà nội nó cho nó trước khi mất mà. Nhưng bác nói thế nào, con em nó có đi đâu đâu mà lại rơi trước cổng nhà bác được.
Ông Vọng cau mày:
- - Ơ nhà cái cô này, cô nói thế khác gì bảo tôi lấy....Mà cô vào xem xem có đúng là của con bé không..?
Cô Xoan mở cổng cho ông Vọng và thầy Lương vào, hãy còn sớm nên Mị chưa ngủ dậy, cô Xoan dẫn mọi người vào tận giường, đúng là trên tay Mị không đeo cái lắc nào cả. Cô Xoan ngớ người:
- - Sao lại thế nhỉ, cả ngày hôm qua em ở nhà, mà trước tới nay con bé có đi đâu đâu. Nó mù, lại không nói được, sao thấy đường mà đi để rơi cả lắc bạc được chứ..?
Đến đây thì ông Lương bắt đầu thấy lạ, nếu như cả ngày hôm qua cô Xoan ở nhà với con như cô ấy nói thì Mị không thể nào đi ra ngoài mà cô Xoan không biết được, nhưng cái lắc bạc cũng không thể nào có chân tự chạy đến đó mà rơi được. Đang thắc mắc thì từ ngoài đường, một giọng nói thất thanh vang lên:
- - Bác Vọng ơi, bác có ở đây không....? Xảy......xảy ra chuyện.....lớn rồi.....Có...có người.....chết....chết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT