Lâu Doanh đưa Vạn Nhất về khách sạn trước, hai người bọn họ vừa mới quay lại không lâu sau, cô ấy đã nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh.
Bạch Phi Minh cũng đã quay về rồi.
Lâu Doanh mở cửa, dựa vào cửa và hỏi: “Phi Minh, đã chọn được chưa?”
“Không có.” Bạch Phi Minh mặt không chút biểu cảm đáp vỏn vẹn hai chữ.
Lâu Doanh nói: “Phi Minh, cậu ăn mặc thành như con trai thế này, mình đoán chừng ngay cả Nguyệt Lão cũng mơ hồ, không biết rốt cuộc nên se duyên cho cậu với nam hay là với nữ...”
Miệng của Lâu Doanh thực sự đã được kích hoạt, cô ấy còn chưa nói xong, Bạch Phi Minh đã đóng sầm cửa lại.
Lâu Doanh ngạc nhiên và lẩm bẩm: “Tức giận như vậy à? Hiếm thấy lắm nhé.”
Cô ấy rất hiểm khi nhìn thấy Bạch Phi Minh tức giận.
Lâu Doanh nhìn sang bên cạnh, Lục Cận Phong và Tô Yên vẫn chưa về, đã gần mười giờ tối rồi.
Lâu Doanh ngáp một cái: “Đi ngủ.”

Cửa vừa đóng lại, Lâu Doanh đang chuẩn bị nằm xuống giường đi ngủ, Vạn Nhất ngậm ti sữa ngồi xổm bên giường: “Chị ơi, em muốn ngủ với chị.”
“Ngủ trên giường của em đi.” Lâu Doanh trùm chăn, thậm chí còn không hề mở mí mắt.
Đây là một phòng giường đôi, giường của Vạn Nhất ở bên cạnh.
Vạn Nhất bĩu môi nói: “Đại ca nói chúng ta là vợ chồng, phải ngủ chung giường thì mới có thể sinh ra em bé được.”
Nói xong, Vạn Nhất định nhào lên giường.
Đừng có mà gài người ta như vậy.

Nghe vậy, Lâu Doanh mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, đẩy Vạn Nhất xuống: “Ngủ giường của em đi, em có nghe lời đại ca hay là nghe lời chị? Nếu em không nghe lời thì đi ra bên ngoài đi ngủ.”
Vạn Nhất lần này lại bướng bỉnh, lắc đầu: “Không, em muốn ngủ cùng với chị, muốn sinh ra em bé.”
Lâu Doanh ôm trán: “Muốn em bé đúng không, được rồi, cho em.”
Lâu Doanh tiện tay nhét một con búp bê vải cho Vạn Nhất.
Vạn Nhất nhìn chằm chằm vào con búp bê vải, ấm ức lắc đầu không chịu nhận.
“Không muốn đúng không, vậy chị ném đi đấy nhé.” Lâu Doanh giả vờ ném nó đi, nhưng Vạn Nhất cũng không hề có phản ứng, cô ấy thật sự ném nó lên ghế sô pha bên cạnh.
Vạn Nhất liếc nhìn con búp bê vải, không hiểu sao anh ta tức tối bước tới, ôm con búp bê vài lên, đi đến giường bên cạnh, quay lưng về phía Lâu Doanh, quấn chăn rồi nằm xuống, bộ dạng như thể không thèm nói chuyện với Lâu Doanh nữa.
“Ồ, tính khí càng ngày càng dữ nhỉ.” Lâu Doanh cảm thấy mới mẻ nên trêu chọc Vạn Nhất: “Đừng tức giận, tức giận không đáng yêu một chút nào.”
Vạn Nhất vẫn quay lưng lại với Lâu Doanh, phớt lờ cô ấy.
Một lúc sau, Lâu Doanh nghe thấy tiếng thở đều đều của Vạn Nhất, đã ngủ rồi.
Lâu Doanh lại đột nhiên mất ngủ, cô ấy ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm bóng lưng của Vạn Nhất, tự nhủ: “Gà luộc, tôi chỉ còn lại hơn hai tháng nữa thôi, anh bởi vì tôi mà trở thành bộ dạng này, những chuyện tôi có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh anh thêm hai tháng nữa, đến khi tôi chết đi rồi, liệu anh có quên tôi không?”
Lâu Doanh cười nói: “Có quên hay không cũng không quan trọng.

Dù sao lúc đó tôi cũng không biết, gà luộc, thật ra, tôi cũng khá vui khi được gặp anh.”
Không hối hận vì đã gặp gỡ.
Đây là lần đầu tiên Lâu Doanh cảm tính đến vậy, bây giờ cô ấy rõ ràng là đang phải đếm từng ngày, quay một ngày, sẽ ít hơn một ngày.
Cuộc sống đã bước vào thời kỳ đếm ngược.

Bỗng nhiên Lâu Doanh lại thấy bụng dưới rất đau, cô ấy nghiến răng chịu đựng, thực sự không thể chịu được nữa nên uống thuốc giảm đau.
Tô Yên và Lục Cận Phong vẫn chưa về.
Tô Yên lấy cớ đi vệ sinh, một mình đi vòng qua đá Nhân Duyên, không biết vì sao cô lại cảm thấy trái tim cứ lo lắng, lời nói của ông cụ đó từ đầu đến cuối đều khiến lòng người ta vướng mắc.
Khách du lịch dần tản ra, ông cụ thu dọn gian hàng chuẩn bị đi về.
“Ông cụ.” Tô Yên bước tới, gọi ông cụ lại.
Ông cụ nhìn thấy chính là Tô Yên vừa mới chọn trúng sợi dây đỏ, liền nở nụ cười nhân hậu, ánh mắt lại như nhìn thấu tất cả: “Cô gái, nếu dây đỏ mà bị đứt, thì sẽ như gương vỡ khó lành, không cần phải cưỡng cầu.”
Tô Yên không tin: “Tình cảm của tôi với chồng rất tốt.

Dây đỏ đứt thì nhất định là có nguyên nhân gì khác.

Tôi không có mê tín đâu.”
“Vậy tại sao cô lại vẫn tới tìm một ông cụ như tôi?”.

Ngôn Tình Hài
Tô Yên bị hỏi đến mức không nói nên lời, ông cụ mỉm cười, thu dọn gian hàng rồi rời đi.
Tô Yên liếc nhìn sợi chỉ đỏ quấn quanh viên đá Nhân Duyên, nhíu mày, lúc này trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Cô Tô.”
Tô Yên ngẩng đầu, có hơi sửng sốt: “Sao lại là anh?”
Người trước mặt cô chính là người đàn ông đã đi theo cô trước đây.
Đã đi theo đến thành cổ luôn rồi à.
Ban nãy khi cô nhìn thấy bóng người quen thuộc cũng chính là người trước mặt.
“Cô Tô, cô đừng sợ, tôi tên là Từ Như Phúc, tôi chỉ muốn hỏi thăm cô về một người.” Từ Như Phúc trông ngay thẳng và cũng rất thành thật.
“Anh đã đi theo tôi suốt từ Đế Đô đến đây chính là vì muốn hỏi thăm một người sao?” Tô Yên tìm kiếm trong đầu, cô thật sự không biết người đàn ông trước mặt.
Từ Như Phúc gật đầu, hỏi: “Cô có biết một người tên là La Hiện Đình không? Đây là ảnh của cậu ấy.”
Từ Như Phúc đưa bức ảnh cho Tô Yên.
Khi cô nghe thấy ba chữ La Hiện Đình, trong lòng Tô Yên liền đập thình thịch.
Một La Hiện Đình trông còn xinh đẹp hơn một người phụ nữ tất nhiên là cô vẫn còn nhớ, vào đêm trước khi La Hiện Đình chết, cô còn nhìn thấy La Hiện Đình lén lén lút lút lẻn vào tòa nhà nơi Tô Duy ở.
Mọi người nói rằng La Hiện Đình là vì muốn giết Tô Duy nên mới xảy ra chuyện.
Từ Như Phúc quang sát mọi vẻ mặt của Tô Yên và hỏi: “Cô Tô, cô đã gặp cậu ấy bao giờ chưa? Bây giờ cậu ấy đang ở đâu? “
Tô Yên bình tĩnh lại, rồi hỏi: “Người trong bức ảnh này là gì của anh?”
“Cậu ấy là em trai của tôi.”
Một người họ La, một người họ Từ, chắc không phải là anh em ruột thịt.
Trong lòng Tô Yên do dự, cô quả thật là biết rõ tung tích của La Hiện Đình.

Cậu ta đã chết rồi, nhưng chẳng lẽ cô phải nói với người đàn ông trước mặt là có thể Tô Duy đã giết La Hiện Đình mất rồi.
“Cô Tô? Cô Tô?” Từ Như Phúc gọi hai lần.

Tô Yên trả lại bức ảnh cho anh ta: “Làm sao anh lại tìm đến tôi?”
Từ Như Phúc lấy ra một bức ảnh khác, đó là Tô Yên và Lục Cận Phong, nói chính xác thì đó là hình dáng sau khi cải trang của Lục Cận Phong.
Trong ảnh, cô được Tô Duy đưa trở lại trụ sở chính của Thiên Lang và gặp Lục Cận Phong lần đầu tiên tại trụ sở.
Tô Yên nhớ rõ lúc đó La Hiện Đình có đến tìm, nhưng là không biết La Hiện Đình lại lén lút chụp ảnh, mục đích chụp ảnh lại là gì?
Từ Như Phúc nói: “Sau khi em trai tôi gửi cho tôi bức ảnh này, tôi không thể liên lạc được với em ấy nữa.

Tôi nghĩ chắc là cô Tô biết em trai tôi đang ở đâu.”
Để lấy lòng tin của Tô Yên, Từ Như Phúc lấy danh thiếp ra: “Đây là danh thiếp của tôi, như vậy thì cô yên tâm rồi chứ, tôi không phải người xấu, cũng không có ý đồ gì khác.”
CEO của Tập đoàn Từ Trịnh, công ty đầu tư mạo hiểm nổi tiếng nhất phố Wall.
Một người là CEO của một công ty lớn, một người là La Hiện Đình xinh đẹp nhưng lại gia nhập vào tổ chức Thiên Lang, hai người này làm sao có thể có qua lại với nhau được?
Từ Như Phúc lại hỏi: “Cô Tô, nếu cô biết tung tích của em trai tôi, mong cô nói cho tôi biết.

Từ Như Phúc sẽ hậu tạ.”
“Tôi có gặp cậu ta...”
“Cậu ta đã chết rồi.”
Câu này là Lục Cận Phong nói.
Lục Cận Phong không biết từ lúc nào đã đi tới, không hề biết uyển chuyển mà lặp lại câu nói đó một lần nữa: “Cậu ta đã chết rồi.”
Sắc mặt Từ Như Phúc thay đổi cực lớn: “Em trai tôi chết như thế nào?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play