Lâu Doanh hoàn toàn bị Tô Yên kéo đi.

Đứng tại chỗ, Vạn Nhất che mặt, rồi lại liếc Lục Cận Phong qua kẽ tay: “Đại ca, anh có thể xem như không nghe thấy không?”
“Lỗ tai tôi không có bị điếc.” Lục Cận Phong rất thông cảm vỗ vai Vạn Nhất nói: “Vạn Nhất, tôi cảm thấy cậu như thế này không được đâu.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, có thể tưởng tượng ra được địa vị gia đình rồi đấy.

Để tôi chỉ cậu một chiêu, lừa người ta vào Ám Dạ của chúng ta đi.”
Vạn Nhất dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Cận Phong: “Đại ca, anh nói lời này có phải có chút không thích hợp rồi không? Địa vị của anh trong gia đình cũng đâu thấy cao được bao nhiêu.

Nghe lời anh nói, địa vị trong gia đình của em có thể tăng lên được à?”
Đây là một cặp anh em đồng cảnh ngộ.
Lục Cận Phong: “...”

Ở phương diện này, anh quả thật không có độ tin cậy.
Vạn Nhất vỗ vào ngực Lục Cận Phong, tràn đầy tự tin: “Đại ca, con thỏ nhỏ của em đã sa vào lưới rồi.

Địa vị gia đình của em anh đừng bận lòng.

Cậu nên lo lắng cho chính mình đi.”
Lục Cận Phong chế nhạo, nhẹ nhàng nói: “Không biết em vợ của tôi sẽ phản ứng thế nào khi biết có người đang tương kế tựu kế, chỉ động bị đè.”
Vạn Nhất nghiến răng: “...”
Đúng là một kẻ tiểu nhân mà.
Thà làm mất lòng quân tử còn hơn đắc tội với kẻ tiểu nhân.
Vạn Nhất đột nhiên nở nụ cười: “Đại ca, vừa rồi em chỉ nói đùa thôi, anh đừng có xem là thật, làm sao em lại không nghe lời của anh được, anh nói cái gì, chính là như vậy, không phải chỉ là lừa Lâu Doanh gia nhập Ám Dạ thôi sao, chuyện nhỏ.” “Thời hạn một tháng.”
“Không thành vấn đề.” Vạn Nhất ra hiệu OK.
“Dọn dẹp chỗ này đi.

Gần đây, tôi đã bảo người bổ sung thêm một vài cái bẫy trên đảo.

Cậu nên cẩn thận hơn một chút.

Nếu không biết rõ nơi đặt bẫy, thì tự mình đến phòng thông tin để xem bản đồ, học thuộc đi nhé.”
Vạn Nhất thắc mắc: “Đại ca, tại sao anh lại đột nhiên đặt thêm một bẫy vậy? Hòn đảo của chúng ta đã vững như thành đồng, đủ an toàn rồi.”
“Yên Yên gần đây luôn gặp ác mộng, nằm mơ thấy có rất nhiều ma nước bò lên khỏi mặt nước, cho nên những cái bẫy này không chỉ phải đề phòng người, mà còn phải chống ma quỷ nữa.”
“Chống ma quỷ?”
Tại sao Vạn Nhất lại cảm thấy những lời của Lục Cận Phong có ẩn ý gì trong đó nhỉ?
“Đại ca, ý anh là Lâu Doanh? Trên thế giới này có mấy cô gái ngốc nghếch như Lâu Doanh, thật sự bơi qua hàng chục km rồi lén lẻn bờ chứ?”

Vạn Nhất nghĩ rằng Lục Cận Phong đang giễu cợt Lâu Doanh.
“Bản đồ ở trong phòng thông tin.

Cậu rảnh thì tự mình đến đó xem đi.

Đã muộn rồi.

Tôi đi coi con trai của tôi đây.”
Lục Cận Phong bỏ lại những lời đó rồi rời đi.
Vạn Nhất cài đặt lại cái bẫy, mở cửa cống ra, mọi thứ được khôi phục lại như lúc đầu, sau đó anh ta mới rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, từ dưới gốc cây chuối Tô Duy bước ra, nhìn chằm chằm theo hướng Lục Cận Phong và Vạn Nhất rời đi.
…...
Tô Yên chuẩn bị một ít quần áo sạch sẽ cho Lâu Doanh, đứng ở ngoài cửa phòng tắm: “Quần áo chị đển ở trên giường cho em nhé.”
“Biết rồi chị.” Lâu Doanh hơi hé cửa ra một chút, ló cái đầu ra ngoài: “Phi Minh vẫn đang ở bên ngoài, chị, phái người đến đón đi.”
“Được rồi.” Tô Yên tò mò: “Phi Minh còn biết đứng đợi tại chỗ, sao ngươi lại bơi tới đây? Cũng không biết gọi điện thoại cho chị, chị sẽ bảo người tới đón.”
“Đây không phải là do nhất thời cao hứng nên quên mất sao?” Lâu Doanh cười nói: “Chị à, căn cứ huấn luyện trong Ám Dạ, không biết có bao nhiêu người trong giới nghĩ muốn vỡ đầu cũng muốn tìm ra nó, nhưng không ai tìm được, nhưng đã bị em tìm ra rồi, nếu mà nói ra ngoài, giá trị của em sẽ tăng gấp đôi.”
Mặc dù Tô Duy đã gửi định vị rồi nhưng cuối cùng vẫn chính Lâu Doanh tự tìm ra vị trí chính xác.

Tô Yên hỏi: “Trước đây có phải Lệ Quốc Minh cũng muốn tìm ra căn cứ huấn luyện của Ám Dạ đúng không?”
“Đó là chắc chắn rồi, thỏ khôn có nhiều chỗ ẩn nấp, ngay cả cái tổ cũ của con thỏ cũng không biết, làm sao có thể lăn lộn trong giới được?”
Lâu Doanh mặc áo choàng tắm đi ra: “Nhưng không ai tìm thấy.

Lúc trước, em và Phi Minh đã đã phát hiện ra rất có thể nó ở vùng biển này.

Tụi em đã trôi dạt trên biển mấy ngày đêm nhưng cũng không tìm thấy, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.”
“Được rồi, vậy em đi ngủ sớm đi, chị đi xem bọn trẻ.” Tô Yên đi tới cửa, lại đầy ẩn ý nói thêm: “Đúng rồi, phòng của Vạn Nhất ở bên cạnh, buổi tối đi ngủ em nhớ đóng kín cửa sổ lại.

Con gái ở bên ngoài, phải biết bảo vệ chính mình.”
Lâu Doanh sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười xấu xa, nhỏ giọng tự nhủ: “Nên đóng chặt cửa sổ lại phải là người nào đó mới đúng.”
Đêm khuya, khi mọi người đang say giấc nồng nhất, Lâu Doanh mở cửa sổ, nhảy ra khỏi cửa sổ, cơ thể mạnh mẽ nhảy sang cửa bên cạnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play