Tô Yên nhìn thấy, cảm thấy buồn cười, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ xì hơi của anh ta, dám giận mà không dám nói. Nghe thấy tên ông cụ Sở, anh ta ngây ra không dám đánh.
“Đồ nhát gan” Lý Văn được lợi còn khoe mẽ, gạt tay Sở Hướng Nam ra, hừ lạnh nói: “Không có bản lĩnh thì ra mặt làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì
chứ.”
Sở Hướng Nam tức giận nhưng không dám nói, nắm chặt đầm tay, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, quai hàm căng chặt. Đối diện với sự khiêu khích của Lý Văn, anh ta lại chẳng thể nói ra chữ nào.
Địa vị của Sở Hướng Nam ở nhà họ Sở không vững, như đi trên băng mỏng. Nếu hôm nay anh ta đắc tội với Lý Văn, vậy những ngày tháng ở nhà họ Sở sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Tô Yên nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của Sở Hướng Nam, trong lòng không nhịn được mà khâm phục.
Trên đời này có một kiểu người, càng có thể nhẫn nhịn thì lại càng nguy hiểm và đáng sợ.
Lý Văn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm với Sở Hướng Nam nữa, mục tiêu của anh ta là Tô Yên.
“Người đẹp, đi với ông đây đi, hầu hạ ông cho tốt, ông đây mà vui vẻ, nói không chừng sẽ lấy cô về đấy.” Mặc dù Lý Văn rất tức giận vì lần trước bị đá, nhưng anh ta lại không nỡ làm gì cô, chỉ với gương mặt đó cũng khiến anh ta nảy sinh chút thương hoa tiếc ngọc.
“Muốn lấy tôi? Tôi lo anh sẽ không chịu nổi mấy cú đá của tôi đấy.” Tô Yên cong môi cười, Cô không sợ Lý Văn, người không có gì chẳng sợ kẻ giàu có, cô chỉ cần nghĩ cho một mình mình là được, không cần phải lo ngại đến nhiều việc như Sở Hướng Nam.
“Cái cô này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Lý Văn nói rồi muốn nắm lấy Tô Yên.
Tô Yên đang chuẩn bị đá anh ta thêm cái nữa, đột nhiên, vai của Lý Văn bị người đằng sau nắm lấy.
Người đến không phải ai khác, mà là Lục Cận Phong.
Tô Yên vô cùng ngạc nhiên, đến chân cũng quên mất đưa lên.
Sao Lục Cận Phong lại ở đây?
Lý Văn quay đầu nhìn, thấy là người lạ, dù sao cũng không quen, cứ xem như những người bình thường mà đối xử.
Lý Văn cười: “Ai ôi, lại thêm một người lo chuyện bao đồng, anh hùng cứu mỹ nhân à. Biết điều thì mau tránh ra, đừng làm phiền đến chuyện tốt của ông đây… A…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lục Cận Phong đã một chân đá Lý Văn ra xa mấy mét.
Người vây xem xung quanh đều ngây ra.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.
Sở Hướng Nam cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta còn không dám ra tay, thế mà người này lại dám đánh Lý Văn?
Có thể không chút cố kỵ mà ra tay, trong lòng Sở Hướng Nam cảm thấy rất ngưỡng mộ. Nhìn thấy Lý Văn bị đánh, cục tức trong lòng anh ta cũng hơi dịu đi. Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông này là bạn trai của Tô Yên, trong lòng anh ta lại chẳng mấy thoải mái, địch ý lại dâng trên trong lòng.
Quả nhiên là người nhà quê, có lẽ vì vốn dĩ không hề biết thân phận của Lý Văn nên anh mới dám ra tay như vậy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Sở Hướng Nam cảm thấy cân bằng lại.
Đắc tội với nhà họ Lý, anh ta thật sự muốn xem xem tên nhà quê này sẽ thu dọn tàn cuộc này thế nào.
Tô Yên cũng trợn mắt há mồm. Mặc dù cú đá này của Lục Cận Phong rất có phong thái như cô trước đó, nhưng đối phương là Lý Văn, là con trai mà nhà họ Lý thương yêu nhất đó, hơn nữa anh ta còn là độc định mà mấy đời chỉ có một đứa, là cục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT