Lục Cận Phong trực tiếp đưa người theo gặp Trần Tố Anh, đừng thấy ngày thường anh không hay xuất đầu lộ diện, thực ra tình cảm hai mẹ con họ rất tốt, chỉ là không giỏi biểu đạt ra bên ngoài mà thôi.

Tô Yên và Tần Nhã Hân ở lại biệt thự Nam Sơn, Tô Yên ăn vài miếng thức ăn xong thì không còn muốn ăn nữa, cuối cùng chỗ đồ ăn còn lại đều được Tô Đình Nghiêm xử lý hết.

Không biết tại sao đột nhiên Tô Yên thấy trong lòng hoang mang, rất không yên tâm.

Tô Đình Nghiêm làm quen với Vạn Nhất, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất nhiệt tình, một mình Tô Yên đi ra sân hóng mát, hít thở chút không khí bên ngoài.

"Bác gái tỉnh là là một chuyện tốt, sao cô Tô lại có vẻ không vui vậy?" Tần Nhã Hân đi tới bên cạnh Tô Yên: "Tôi nghe nói bác gái là bị cô liên lụy, là do em gái cô làm bác ấy bị thương."

"Cô ta không phải em gái tôi."

Tô Vân là con riêng của Chu Hoàng Long, chẳng có quan hệ chị em gì với Tô Yên.

"Bác gái bị cô liên lụy, chuyện này là sự thật." Tần Nhã Hân nói: "Cận Phong có quan hệ rất tốt với bác gái, bác ấy suýt chút nữa bị cô hại thành người thực vật, Cận Phong còn chẳng nỡ trách móc gì cô, xem ra anh ấy là thật lòng quan tâm tới cô, tôi và anh ấy, cuối cùng thì cũng là chuyện quá khứ rồi."

Tô Yên ngẩn người ra, Tần Nhã Hân này là đang thay Lục Cận Phong nói chuyện sao?

Đây là chuyện quái gì vậy?

Không phải cô ta nên mong hai người bọn cô chia tay nhau sao, sao giờ lại quay ra khen ngợi vậy?

"Đúng vậy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt." Tô Yên mỉm cười yêu kiều: "Giờ bác gái tỉnh lại rồi, chẳng bao lâu nữa cô Tần cũng sẽ được uống rượu cưới của hai chúng tôi."

Trên gương mặt Tần Nhã Hân lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Vậy thì thật sự chúc mừng."

"Cảm ơn." Tô Yên cong khóe môi môi mỉm cười: "À đúng rồi, suýt thì quên một chuyện, lúc trước tôi đã hứa sẽ gửi một đường link trên mạng cho cô, đợi một lát nữa tôi sẽ gửi ngay, có điều, tôi vẫn khuyên cô Tần xem ít một chút, tránh làm tổn hại thân thể."

Tô Yên không hề quên chuyện Tần Nhã Hân gửi video kia cho mình lúc gọi điện thoại.

Tần Nhã Hân nở một nụ cười mờ mịt: "Cô Tô đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì hết?"

"Cô Tần đợi lát nữa xem xong sẽ biết."

"Được, vậy tôi chờ lát nữa sẽ thưởng thức nó."

Hai người đều tỏ ra thần thần bí bí với nhau, trong lời nói còn có hàm ý khác, sao vài lần nói chuyện, Tô Yên phát hiện ra trình độ diễn xuất của cô ta cao hơn hẳn Hồ Thanh.

Có thể vào ở trong biệt thự Nam Sơn, chứng tỏ một điều địa vị của Tần Nhã Hân vượt xa hơn nhiều lần Hồ Thanh.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Lục Cận Phong mãi vẫn không thấy về, vốn Tô Yên muốn đợi anh nên cô ngồi trên ghế sô pha đợi, chẳng biết như nào mà ngủ mất.

"Cô Tô, hay là cô về phòng nghỉ ngơi đi." Vạn Nhất nói: "Đại ca về sẽ gọi cô, với lại chắc gì tối nay anh ấy đã trở về."

Tô Đình Nghiêm đã sớm đi nghỉ rồi.

Tô Yên nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng.

"Cũng được." Tô Yên không nhìn thấy Tần Nhã Hân, cô tiện thể hỏi một câu: "Tần Nhã Hân đâu?"

"Vừa mới ra ngoài rồi." Vạn Nhất đáp: "Tôi thấy Tần Nhã Hân gọi điện thoại cho em gái, hai chị em bọn họ hẹn nhau ra ngoài chơi."

"Anh Vạn, cô Tần này, cô ấy quen biết Lục Cận Phong bằng cách nào? Hai người bọn họ thật sự đã từng yêu nhau ư?"

Vạn Nhất cảm thấy khó xử.

Đây không phải câu hỏi thông thường mà chính là câu hỏi có tính chất nộp mạng.

"Cô Tô, cô đợi đại ca trở về thì hỏi anh ấy, tôi cũng không rõ chuyện này lắm."

Tô Yên bĩu môi: "Đúng là không ra gì, mấy người lòng dạ đen tối, chỉ có dục vọng là mạnh nhất."

"Đều cùng đại ca lăn lộn, gần mực thì đen." Vạn Nhất cười: "Cô Tô, cô không thể quy tôi thành loại bất nghĩa thế được."

"Được rồi, không hỏi anh nữa." Tô Yên từ sô pha đứng dậy: "Tôi lên tầng trên ngủ đây."

Đêm nay Tô Yên không đợi được Lục Cận Phong, sáng hôm sau cô mới biết Lục Cận Phong đã sắp xếp bệnh viện cho Trần Tố Anh ổn thỏa cả rồi.

Tần Nhã Hân cũng không về, xem ra cô ta cũng đến bệnh viện.

Tô Yên cũng không quan tâm tới Tô Đình Nghiêm nữa, cô để ông ta tự về nhà còn mình thì tới bệnh viện.

Tô Yên gọi điện thoại cho Lục Cận Phong mới biết Trần Tố Anh nằm ở phòng bệnh nào, cô trực tiếp đi tới đó.

Đi tới cửa phòng bệnh, cô mới nghe thấy tiếng cười nói của Tần Nhã Hân và Trần Tố Anh.

Hai người bọn họ cười đùa thoải mái, Trần Tố Anh kéo tay Tần Nhã Hân, nói rõ ràng từng chữ: "Con dâu ngoan, sao con lại gầy đi thế này, đừng học theo người khác giảm cân làm đẹp gì cả, phải chăm sóc thật tốt cho mình, mẹ còn bế cháu nội nữa chứ."

Tần Nhã Hân dỗ Trần Tố Anh: "Bác gái, con đâu có giảm cân, lúc trước con bị bệnh rồi mới gầy đi ấy chứ, sau này con sẽ cố gắng tăng cân ạ."

Con dâu?

Chuyện gì đây?

Sao Trần Tố Anh lại gọi Tần Nhã Hân là con dâu?

Tô Yên định mở cửa tiến vào, bỗng nhiên tay cô bị ai đó bắt lấy, là Lục Cận Phong.

"Ra ngoài nói chuyện." Lục Cận Phong kéo theo Tô Yên ra ngoài hành lang nói chuyện.

Tô Yên hỏi: "Lục Cận Phong, dì có ổn không?"

Lục Cận Phong lắc đầu nói: "Não bộ bị tổn thương nặng nề, người thì tỉnh rồi, nhưng mà lại quên toàn bộ chuyện mấy năm gần đây, vừa rồi em cũng nghe thấy đấy, bà ấy cho rằng Tần Nhã Hân là con dâu mình."

"Sao kỳ lạ vậy?"

Tô Yên kinh ngạc: "Lục Cận Phong, anh đùa em đúng không, đang diễn phim Hàn hả?"

Lục Cận Phong cười khổ: "Anh còn mong là giả đây, tối qua mẹ anh thì thầm rằng muốn gặp anh, bởi vì bà muốn nói anh lấy Tần Nhã Hân, rằng là cha anh báo mộng cho bà ấy, nhất định năm nay phải kết hôn với cô ta nếu không sẽ có huyết họa, nếu kết hôn thì năm nay cô ta sẽ sinh đôi."

Khóe miệng Tô Yên cong lên: "Giờ là cuối năm rồi, anh đâu còn kịp có hai đứa sinh đôi nào nữa, chẳng lẽ trước đây hai người từng có con riêng với nhau rồi?"

Lục Cận Phong: "..."

Sự chú ý của Tô Yên trước nay đều không giống mọi người.

"Anh chưa từng đụng qua đầu ngón tay cô ta." Lục Cận Phong ôn tồn nói: "Có điều giờ em cũng đừng vào trong đó, giờ anh còn đang trốn mẹ anh, bất kể khi nào bà ấy nhìn thấy anh cũng kêu anh phải mau chóng kết hôn với Tần Nhã Hân."

Lục Cận Phong cũng rất đau đầu, một bên là người mẹ chưa khỏi bệnh, một bên lại là người mà anh yêu, hơn nữa cô còn đang mang thai con của anh.

Tô Yên nhìn phòng bệnh, cuối cùng cô thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Cho dù thế nào thì dì tỉnh lại là tốt rồi, tối qua em thấy rất lo, cũng biết chuyện kết hôn của chúng ta nhất định sẽ không thuận lợi."

Lục Cận Phong cười, anh cầm lấy tay cô: "Đều là lỗi của anh, em yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, nếu đã tới bệnh viện, hay là anh đưa em đi kiểm tra một chút?"

Sau khi Tô Yên có thai, cũng chưa từng kiểm tra qua lần nào.

"Cũng được." Tô Yên xoa xoa bụng trước của mình: "Em vẫn luôn cảm thấy phần ngực hơi khó chịu, hít thở khó khăn, kiểm tra một chút cũng tốt."

Lục Cận Phong đưa Tô Yên tới phòng khám phụ sản, sau khi lấy phiếu khám bệnh thì bọn họ tiến hành siêu âm.

Toàn bộ quá trình, Lục Cận Phong đều ở bên cạnh Tô Yên, anh căng thẳng nhìn lên màn hình chiếc máy: "Bác sĩ, là con gái đúng không?"

Bác sĩ nhìn Lục Cận Phong rồi nói: "Hiện giờ thai nhi mới chỉ là một cục đậu to, làm gì biết là trai hay gái."

Lục Cận Phong nói: "Nhất định là bé gái."

Người này thích có con gái đến phát điên rồi.

Lúc đầu Tô Yên cũng luôn cho rằng đó là bé gái, có thể là do cô có hai đứa con trai rồi nên mới mong có con gái đến vậy.

Bác sĩ nói: "Có phải là con gái hay không thì giờ vẫn chưa thể biết được, có điều là thai phụ mang thai đôi, cái này là chắc chắn."

"Mang thai đôi?" Trong lòng Tô Yên ngạc nhiên mừng rỡ, cô không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn màn hình thiết bị.

Đáng tiếc là cô nhìn chẳng hiểu gì, mà cũng chẳng nhìn thấy.

Chỉ thấy một vùng đen sì.

Bác sĩ: "À, là thai đôi."

Lục Cận Phong cũng rất kích động: "Vậy thì nhất định sẽ là thai đôi bé gái."

Tô Yên: "..."

Làm xong kiểm tra, Lục Cận Phong bèn đỡ Tô Yên dậy, luôn miệng nói em phải cẩn thận, Tô Yên dở khóc dở cười, rất không tự nhiên.

"Đi đứng bình thường một chút, bao nhiêu người đang nhìn kìa."

Trên hành lang có không ít người phụ nữ mang thai cũng tới kiểm tra, nhưng những người có chồng bên cạnh thì không nhiều, cẩn thận từng tí một như Lục Cận Phong lại chỉ có duy nhất mình anh.

"Giờ trong người em còn hai sinh linh nữa, tất nhiên là đối tượng cần được bảo vệ nhất rồi."

"Em cũng có phải gấu trúc đâu."

"Giờ em còn quý hơn gấu trúc."

Trong lòng Tô Yên thấy rất vui, hai người cười nói với nhau, đúng lúc lại bị Tần Nhã Hân đang đi tìm Lục Cận Phong nhìn thấy.

Tần Nhã Hân đi tới, vừa cười vừa nói: "Cô Tô, cô thấy trong người không khỏe sao?"

"Ừm, kinh nguyệt tôi không đều nên tới kiểm tra chút." Tô Yên giấu chuyện mình đang mang thai, cô bất giác không muốn để Tần Nhã Hân biết cô đang có em bé..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play