Từ tận sâu bên trong trái tim.

Tô Yên không muốn chết.

Nói nhảm.

Ai chẳng muốn sống tốt.

Nhưng cô thực sự không còn đủ sức lực nữa.

Trong lòng cô hối hận, cô vẫn còn chưa được nghe Hạ Vũ Mặc nghiêm túc gọi cô là mẹ đâu.

Con dao găm rơi xuống, khi chỉ còn cách ngực Tô Yên ba cm thì Tô Yên nghe thấy tiếng súng vang lên.

Con dao găm trong tay người phụ nữ bị bắn văng ra, đạn và con dao chạm nhau tạo nên một tia lửa, viên đạn từ trước ngực Tô Yên bay đến.

Xoẹt!

Nếu thiện xạ bắn không chính xác, cô chẳng phải vừa ăn một nhát dao lại vừa ăn một viên đạn sao?

Tô Yên quay đầu lại xem ai nổ súng, ngay lập tức thấy một cô gái mặc áo màu đỏ từ trên cây thả một dây thừng để xuống, nhẹ nhàng như bay, giống như một cô tiên giáng trần.

Hai mươi tuổi, dáng người ma quỷ, khuôn mặt ma quỷ

“Vừa làm tổn thương người của bà đây, chắc coi bà đây là đồ trang trí rồi.” Chỉ là ngay khi Lâu Doanh mở miệng, vẻ đẹp đã bị phá hủy ngay tức khắc.

Lâu Doanh chống nạnh tức giận, dùng một tay nâng Tô Yên lên.

Tô Yên: "..."

Lâu Doanh à, có cần hung dữ vậy không?

Cô cũng cần mặt mũi mà.

Tô Yên không biết cô gái mặc áo đỏ trước mặt, bây giờ cô đang đau thắt lưng nên không thể di chuyển được, nhưng sau khi nghe thấy giọng điệu vừa rồi của Lâu Doanh, đối phương có quen biết cô.

Là bạn bè chứ không phải là địch, này chắc đúng rồi.

Tô Yên hỏi: "Cô cứ ở trên cây xem trò vui hả?"

Nếu không thì tại sao cây hòe có thể thành tinh và một người lại xuất hiện từ hư không được?

“Tới một lúc rồi.” Lâu Doanh xấu hổ cười: “Tôi thấy hai người đang đánh máu lửa quá, nhất thời nhìn đến hứng thú nên không đành lòng quấy rầy.”

Đầu Tô Yên đầy vạch đen.

“Lời này của cô sao nghe giống như tôi với cô ta cùng một chân vậy?”

Đánh máu lửa quá là có ý gì?

Vừa rồi cô đã có một trận chiến sinh tồn đó được không.

“Cô này à, cô thật hài hước đấy, tuyệt đối là hiểu lầm thôi.” Lâu Doanh nghiêm túc nói.

Dù thế nào Tô Yên cũng không cảm thấy nghiêm túc gì cả.

“Nếu vừa nãy cô mà bắn chậm thêm chút hay bắn trượt thì cô trực tiếp đưa tôi đi gặp Diêm Vương luôn rồi.”

“Tôi đã căn chỉnh thời gian rồi, tuyệt đối sẽ không sao đâu.” Lâu Doanh mười phần tự tin, nói: ”Lâu Doanh tôi đây bắn viên nào thì viên đó chắc chắn sẽ trúng, tôi chưa bao giờ bắn trượt cả.”

Tô Yên:"...!"

Ngay tại thời điểm cô sắp chết thì mới bắn.

Hai tay Tô Yên chắp lại: “Cảm tạ công ơn cứu mạng của cô.”

Nói nhăng nói cuội.

Tô Yên phân chia ân oán rõ ràng, nếu không có Lâu Doanh, chắc cô đã chết từ lâu rồi.

n tình cứu mạng này, cô nhớ kỹ.

“Giữa chị em mình không cần khách khí.” Lâu Doanh ngay thẳng, nói: “Chị sang một bên nghỉ ngơi trước đi, còn người phụ nữ này cứ để cho em.” Nói xong, Lâu Doanh xoay người lại, khí chất thay đổi, chỉ riêng trong con ngươi cũng từng chút từng chút lạnh trầm xuống: “Hồ Ly tinh, dám làm chị gái của tao bị thương, mày đã hỏi qua tao chưa?”

“Lâu Doanh, Địa Sát chúng tao với Thiên Lang bọn mày luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, tao chưa từng nghe nói mày có chị gái gì đó cả, mày đừng có cản đường tao nữa.”

Người phụ nữ chính là sát thủ của tổ chức Địa Sát, mật danh là Hồ Ly.

Tô Yên ở bên kia nghe thấy vậy thì kinh hãi, tổ chức Địa Sát này cô từng nghe Lục Cận Phong nói qua một lần.

Nếu nói Ám Dạ là một con sói thì Địa Sát chính là một con rắn độc, hung ác, đê hèn, hành động khó nắm bắt và mang tiếng xấu khắp mọi nơi.

Chuyên hoạt động việc giết người cướp của nhưng lại không muốn mạng của người ta.

Nói một cách dễ hiểu thì miễn là bạn có thể trả đủ tiền khi thuê sát thủ của tổ chức Địa Sát thì dù bạn muốn giết tổng thống của một nước thôi, bọn họ cũng dám làm điều đó.

Tô Yên nhất thời cảm thấy sợ hãi, cô nghĩ vừa rồi mình đối đầu với sát thủ của tổ chức Địa Sát vẫn còn giữ được cái mạng này, đây chắc chắn là do hương khói của phần mộ tổ tiên phù hộ.

Tất nhiên, trong này cũng có phần khinh thường đối phương.

Lâu Doanh sờ sờ mũi, cười nhạo một tiếng: "Mày đùa đấy à, họ hàng của bà đây cần gì phải nói cho mày biết? Mày đánh thương chị của tao như vậy, mặc kệ hôm nay mày là nước sông hay nước giếng thì mày cũng đã phạm rồi.

Muốn tao dừng tay hả? Được thôi, để một cái tay của mày ở lại đi.”

“Vậy thì đừng nhiều lời nữa.”

Lâu Doanh cất súng đi, vừa kiêu ngạo vừa tự tin nói: “Bà đây cũng không đùa với mày nữa.”

Hồ Ly không có súng, Lâu Doanh cũng sẽ không dùng súng nữa

Cả hai đánh nhau liều mạng bằng tay không.

Kỹ năng mà Lâu Doanh giỏi nhất chính là cận chiến, một chiêu một quyền, đè ép đối thủ đến chết, quả thật nhìn cô ta như đang chơi đùa vậy.

Hồ Ly bị trúng chiêu phải lùi về sau liên tục, phần bụng của cô ta phải nhận nhiều cú đá.

Lâu Doanh bá đạo nói: "Mày đá chị tao một cái thì tao sẽ đá lại mày ba cái, cũng không tính quá đáng lắm đâu.”

Tô Yên không nói nên lời.

Lâu Doanh rõ ràng đã đến từ lâu rồi vậy mà lại nói mới tới.

Hồ Ly thẹn quá hóa giận, cô ta ôm bụng nói:” Lâu Doanh, hôm nay là chuyện ân oán cá nhân của tao với Tô Yên, tao khuyên mày một lần nữa, đừng xen vào chuyện của người khác.”

Lâu Doanh móc móc tai rồi thản nhiên nói: “Mặc kệ hôm nay chị của tao cùng mày gianhg đàn ông hay là chị của tao đào cả mộ tổ tiên của mày lên nhưng mày đã làm thương chị tao, vậy thì không được, đừng nói nhảm nữa, tới đây đi.”

Gương mặt Lâu Doanh sầm lại, một quyền đánh tới.

Hồ Ly vội vàng tránh ra, cô ta biết mình không phải là đối thủ của Lâu Doanh.

Trước khi Lâu Doanh muốn ra tay thì đột nhiên trên tay Hồ Ly xuất hiện một con dao găm nhỏ.

Tô Yên thấy vậy, lo lắng hét lên: “Cẩn thận với con dao trong tay cô ta.”

Hồ Ly đâm về phía Lâu Doanh, khi được Tô Yên nhắc nhở, Lâu Doanh cũng nhận ra.

“Mẹ kiếp, mày dám giở trò với bà đây.”

Lâu Doanh tức giận, như bùng phát sức mạnh Hồng Hoang, trực tiếp dùng sức siết chặt tay Hồ Ly, Hồ Ly hét lên vì đau đớn, dao trong tay cô ta rơi xuống đất.

Lâu Doanh chộp lấy cô ta rồi quăng cô ta ngã xuống đất mấy lần như quăng bao cát, sau đó đá cô ta một cái bay ra ngoài.

Tô Yên ngẩn người.

Cô ấy thật sự rất khỏe.

Chỉ cần đủ mạnh thì dù có âm mưu hay thủ đoạn gì thì cũng không có gì đáng nói.

Tô Yên không khỏi tự hỏi, một cô gái mạnh mẽ như vậy thì loại đàn ông như nào mới có thể xứng đáng với cô ấy.

Lâu Doanh vỗ vỗ tay phủi bụi không tồn tại trên tay, cười lạnh nói: “Đồ chơi dơ.”

Hồ Ly tức giận đến xanh mét cả mặt:” Lâu Doanh, mối thù này của chúng ta hình thành.”

Vừa nói xong, Hồ Ly chạy nhanh đi, so với bất cứ thứ gì cũng không chạy nhanh bằng.

Lâu Doanh cũng lười đuổi theo, cô ta bước tới trước mặt Tô Yên: "Chị ơi? Có cần em đưa chị đến bệnh viện không?”

“Không cần đâu, để chút nữa là được rồi.” Tô Yên sờ eo mình, tốt hơn rồi, cô hỏi: “Mà tại sao cô lại gọi tôi là chị?”

“Chị chính là chị của em mà, mẹ chị và mẹ em là chị em, mẹ của chị là dì của em nên chị chính là chị họ của em.” Lâu Doanh xoa dịu mối quan hệ này, biểu thị rằng không có vấn đề gì: “Đúng vậy nha.”

Tô Yên thực sự không biết gì về họ hàng của mẹ mình.

“Cô em gái họ này, chị xin nhận.” Tô Yên vỗ vai Lâu Doanh.

Có cô em gái mạnh mẽ như này, nhận làm họ hàng cũng không lỗ.

Lâu Doanh cười: “Về sau em sẽ luôn bảo vệ chị.”

“Em là người bên Thiên Lang chắc cũng sẽ biết đến Tô Duy nhỉ?”

Lâu Doanh nói: “Chị đang hỏi về thượng quan Duy hả? Cậu ta không sao đâu.

Chú Lệ đã đưa cậu ta đi huấn luyện rồi, chị à, chị không phải lo đâu.

”Thượng quan Duy? ”Tô Yên tự hỏi.

“Nhất thời không giải thích rõ được, chị, để em đưa chị về trước rồi từ từ giải thích sau.”

Nơi này thật sự không phải là một nơi để trò chuyện.

Tô Yên và Lâu Doanh cùng nhau trở về nhà họ Lý.

Khi Lý Mộc Sinh hỏi, Tô Yên đáp: “Người này là em họ của con, Lâu Doanh.”

Lâu Doanh nồng nhiệt chào hỏi: “Xin chào mọi người!”

Lúc Lâu Doanh không đánh nhau, Lâu Doanh vẫn nhiệt tình giao tiếp, được nhiều người thích.

Lưu Tuyết Lam cười nói: "Để mẹ đi dọn dẹp phòng.

Cô Lâu ở lại đây đêm nay nhé."

"Dì, dì thật tốt." Miệng Lâu Doanh đầy ngọt ngào, nói.

Tô Yên đưa Lâu Doanh về phòng trước, một vùng trên lưng Tô Yên bị bầm tím lại.

Lâu Doanh lấy thuốc mỡ mình hay dùng ra: “Bôi chút đi, loại này có tác dụng rất tốt.”

Sau khi tiếp xúc cùng với máu trên lưỡi đao, những vết thương tích là điều không thể tránh khỏi, những loại thuốc này Lâu Doanh luôn mang theo bên người.

“Cám ơn em.”

Tô Yên vừa mới bôi thuốc xong, Tiểu Vũ vừa nghe nói Tô Yên đã trở lại thì vội vàng chạy tới.

“Dì Tô.”

Tiểu Vũ không coi lời nói trong bữa tiệc mừng thọ là thật, cũng không biết mình có thật sự là con trai của Tô Yên không.

“Oa, bánh bao nhỏ này từ đâu tới vậy? Nhìn đáng yêu quá.” Lâu Doanh không nhịn được muốn vươn tay bóp má Tiểu Vũ.

Tô Yên nói: "Đây là con trai của chị, Tiểu Vũ.

Còn có một người con cả nữa chưa trở về.

Chị sẽ giới thiệu cho em sau."

Những lời nói này của Tô Yên khiến Lâu Doanh kinh ngạc.

“Chị, chị à, con của chị đã lớn thế này rồi sao? Con của chị với ai thế?”

Tô Yên không trả lời Lâu Doanh, nắm lấy tay Tiểu Vũ, nói: "Tiểu Vũ, mẹ thật sự là mẹ của con.

Năm đó lúc mẹ sinh hai người anh em con thì các con bị người xấu bắt đi rồi đưa vào trại mồ côi, mẹ đã tìm các con lâu lắm rồi, gần đây mới xác nhận ra các con đúng là các con của mẹ.”

Đối mặt với bộ dáng ngây thơ không hiểu gì của Tiểu Vũ, Tô Yên ho nhẹ một tiếng, nói: "Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, về sau gọi mẹ là mẹ đi, đừng gọi mẹ là dì Tô nữa.”

Lúc Tô Yên nhận ra Tiểu Vũ, cũng không quá buồn như vậy, cũng không có ôm cảm động hay khóc lóc vì xúc động.

Mọi thứ đều rất tự nhiên.

Tiểu Vũ cũng rất tiếp thu, kêu lên: “Mẹ.”

“Ừm, con ngoan lắm.” Tô Yên âu yếm vỗ đầu Tiểu Vũ, chợt nhớ ra điều gì đó, liền nhìn Lâu Doanh: “Thân phận thật của người tên Hồ Ly kia là gì? ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play