Hai người không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có hình ảnh tươi cười của đối phương, khiến khách khứa vô cùng ngưỡng mộ.

Lục Cận Phong cưng chiều Tô Yên, cho dù có mù cũng nhìn thấy.

Tần Nhã Hân ghen ghét siết chặt hai tay, cố dằn lại cơn khó chịu và căm phẫn trong lòng xuống.

Tô Vân thì càng không phải nói nữa, cô ta lúc này chỉ hận người mà Lục Cận Phong đang ôm trong lòng đó không phải là mình, khiến tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ mình mà thôi.

Lục Cận Phong là con trời, người ưu tú như thế vốn nên là chồng cô ta.

Là Tô Yên cướp đoạt của cô ta, vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lục đó vốn dĩ cũng là của cô ta.

Tâm lý của Tô Vân sớm đã lệch lạc rồi, đều cho rằng cái gì cũng là của mình hết, tất cả mọi thứ đều là do Tô Yên cướp của cô ta.

Hai cha con Lục Thừa Mẫn bám theo cùng nhau xuống tầng dưới, nhìn thấy Lục Cận Phong thực sự đã trở về, hơn nữa mặt mũi cũng không còn sẹo, hai chân cũng không còn què nữa, từ trong đáy lòng lại dấy lên một nỗi khiếp sợ.

LỤc Thừa Mẫn lúc này cũng kịp nhận ra, Lục Cận Phong là đang giả vờ.

Anh giả vờ lâu như vậy, chính là để ép anh ta ra tay.

Khoảnh khắc Lục Cận Phong xuất hiện, Lục Thừa Mẫn đã biết mình thua rồi.

Lục Cận Phong thả Tô Yên xuống, nhưng tay vẫn mười ngón đan chặt vào tay Tô Yên, ánh mắt lập tức lạnh lùng như dao mà ngó sang phía Lục Thừa Mẫn: "Em hai, sắc mặt của cậu hình như không được tốt lắm."

Lục Thừa Mẫn vịn lấy lan can cầu thang, hai chân có chút mềm nhũn, vẻ mặt cố vặn ra nụ cười gượng gạo: "Anh cả, anh khỏi bệnh rồi à? Thật đúng là song hỷ lâm môn."

Lục Cận Phong trầm giọng nói: "Đều là nhờ vào tay nghề của bác sĩ Xa tài giỏi mà thôi."

Xa Thành Nghị đứng ở một bên khiêm tốn nói: "Vẫn là thể chất của cậu cả Lục khôi phục tốt."

Hai người kẻ xướng người họa, lời này không phải là nói cho Lục Thừa Mẫn nghe, còn là cho mấy người khách tới.

Lục Thừa Mẫn cười khan: "Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, anh cả trở về thực sự là kịp lúc.

Ông nội, nếu anh cả đã về rồi thì bắt đầu tiệc mừng thọ đi.

Anh cả khỏe rồi, đây chính là chuyện vui cực lớn, con cũng thấy vui cho anh ấy."

"Em hai thực sự là vui cho tôi?"

Bầu không khí của buổi tiệc mừng thọ trở nên nghiêm nghị, nhiệt độ hiện trường cũng bỗng giảm xuống.

Lục Cận Phong không chút cảm xúc đi về phía Lục Thừa Mẫn: "Hôm nay lúc đi ngang qua một đường núi lại gặp một đám người cản trở, suýt chút đã không về được rồi."

"Còn, còn có chuyện như vậy sao? Anh cả đã báo cảnh sát chưa?" Hai chân Lục Thừa Mẫn run cầm cập thoáng lùi lại, tay đang vịn ở lan can cũng vô thức siết chặt lại.

Lén lút tìm người hại Lục Cận Phong là một chuyện, người kia lại bình an trở về chất vấn anh ta, có thể là điên cuồng trả đũa, chuyện này Lục Thừa Mẫn thật sự là chịu đựng không nổi.

"Tiểu Phong à." Ông cụ Lục đi ra phía trước: "Con bình an quay về là tốt rồi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, chuyện gì đó cũng mặc đi, có gì sẽ xử lý sau.

Trước hết phải đi thay quần áo cái đã."

Ở đây còn có nhiều khách khứa đang nhìn, Lục Cận Phong dĩ nhiên cũng sẽ không làm gì Lục Thừa Mẫn.

Bởi anh vốn cũng không có để tâm tới Lục Thừa Mẫn.

"Anh Cận Phong, anh không sao chứ?" Tần Nhã Hân đi qua, nỗ lực duỗi tay kéo cánh tay của Lục Cận Phong, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Lục Cận Phong khéo léo né tránh, sau lại nhìn Tô Yên nói: "Yên Yên, ở đây chờ anh, anh đi thay quần áo."

Nói xong, Lục Cận Phong cũng ở ngay trước mặt tất cả mọi người mà hôn lên trán của Tô Yên, sau đó mới xoay người đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua Lục Thừa Mẫn, người bên đây cũng vội vàng nghiêng người qua nhường đường.

Lục Gia Hành cũng đứng nép sát vào bên cạnh, nhường chỗ lại cho Lục Cận Phong.

Người kia đi qua xong, vầng trán Lục Thừa Mẫn cũng đổ một mảng mồ hôi lạnh, trong lòng cũng không ngừng mắng nhiếc đám vô dụng kia, chỉ có thể khiến anh bị thương ngoài da một chút mà thôi.

Quả thật đúng là phế vật.

Tần Nhã Hân bị coi thường cũng tức tối không nhịn được, mặt và hai tai đều đỏ ửng, vô cùng mất mặt.

"Nhã Hân, tình cảm của đại ca tôi như thế nào thì người bị mù cũng nhìn ra được rồi.

có một số chuyện vẫn phải cần giữ lại chút mặt mũi cho mình, đừng cứ mãi cố chấp níu kéo." Vạn Nhất bày ra một dáng vẻ người đàn ông lịch thiệp mà thuyết giảng.

"Anh Vạn Nhất, tôi không hiểu anh đang nói gì nữa.

Từ sau khi chị tôi qua đời, anh Cận Phong luôn là người chi trả tiền học phí cho tôi hoàn thành chuyện học, tôi vẫn luôn coi anh ấy như anh trai của mình thôi.

Nhìn thấy anh ấy vui vẻ, dĩ nhiên trong lòng tôi cũng cảm thấy vui cho anh ấy."

Vạn Nhất giơ tay lên chỉ về phía Tần Nhã Hân: "Em đó nha, cái miệng này cũng thật là lanh lợi."

Vạn Nhất đi tới bên cạnh Tần Nhã Hân, vỗ vỗ vai cô ta lại bồi thêm một câu đầy hàm ý: "Nhã Hân thực sự là lớn rồi, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói em hẳn là nên hiểu rõ, đừng nhắc tới chị của em ở trước mặt cô Tô."

Tần Nhã Hân ngó nhìn Vạn Nhất một cái, xem ra không chỉ có mỗi Lục Minh Khánh, ngay cả Vạn Nhất cũng hoàn toàn đứng về phe của Tô Yên kia rồi.

Đúng lúc này, An Hinh dắt theo Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi cùng tới.

Tô Yên nhìn thấy ba người quay lại, lập tức đi tới hỏi: "Sao lại quay về rồi?"

Hạ Phi nói: "Con nghe được tin đại ca Lục gặp nạn."

Hạ Phi là người của Ám Dạ, Ha Huy phát tín hiệu cầu cứu trong hệ thống của Ám Dạ, Hạ Phi dĩ nhiên là cũng nhận được.

"Lục Cận Phong không sao cả, bình an quay lại rồi, đang thay quần áo ở trên lầu đó.

Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Vũ Mặc nói: "Em đã nói là chú Lục không có sao đâu, chú ấy lợi hại như vậy, có ai mà đánh thắng được chú ấy chứ."

Hạ Phi phỉ nhổ: "Không biết là ai đã suýt khóc nhè khi nghe tin đại ca Lục gặp chuyện không may vậy nhỉ."

"Chú Lục đã cứu chúng ta, dĩ nhiên em cũng là lo lắng cho chú ấy chứ bộ."

An Hinh nhìn thấy hai anh em gây nhau, đứng bên đây chỉ biết dở khóc dở cười.

Tô Yên nghĩ tới Hồ Thanh đã bị mang đi, cũng không gây ra được bất cứ uy hiếp nào nữa, cho nên cũng không bảo cả hai đứa nhóc đi nữa mà là ở lại buổi tiệc.

Ở lầu trên, trong phòng nghỉ.

Vạn Nhất đẩy cửa đi vào.

"Đại ca, ở mỗi một cửa lớn trong buổi tiệc mừng thọ đều có người canh chừng, hai cha con Lục Thừa Mẫn đều sẽ không trốn thoát được đâu, anh cứ yên tâm đi."

Lục Cận Phong đang thong thả cài lại cúc áo sơ mi.

"Ừm, món nợ hôm nay, tối nay tôi sẽ thanh toán."

"Đại ca, mà sao anh lại đi vòng qua đường núi cái đó chi vậy?" Vạn Nhất thật sự là rất bất ngờ.

Lục Cận Phong thoáng ngừng động tác, nói: "Tôi nhận được tin báo, thi thể của Nhã Nhược ở trên núi Phong."

Tới núi Phong, chắc chắn phải đi ngang qua đường núi cái.

Tần Nhã Đan trước đó xảy ra chuyện, đến cả thi thể cũng vẫn chưa tìm được, cũng khó trách Lục Cận Phong vừa nghe tin đó đã lập tức chạy tới núi Phong.

Tần Nhã Đan là vì anh mới gặp chuyện không may, cũng không thể đến cả xác cũng không tìm về được.

Cho dù có là tin giả, Lục Cận Phong cũng muốn đích thân đi một chuyến.

Vạn Nhất gật gù ngụ ý hiểu: "Đại ca, hôm nay may mà có cô Tô.

Chưa kể nha, cô Tô thật sự rất có phong thái quyết đoán của một nữ chủ nhân, lúc anh không có ở đây, cô ấy đều sắp xếp ngay ngắn mọi chuyện đâu ra đấy."

Vạn Nhất nói đến mức khâm phục: "Đám chú bác trong dòng họ của nhà họ Lục đều im re không dám ầm ĩ ngược lại còn giúp đỡ tiếp đãi khách khứa, trăm người chung một lòng.

Mặc dù nhìn có hơi kỳ lạ, nhưng mà nếu so với trước kia, em thật sự là không dám tin sẽ có một ngày mọi người lại sẽ thống nhất như vậy."

Tô Yên giống như có một cỗ ma lực thần bí nào đó, có thể khống chế và gom gọn tất cả những ma lực khác vậy.

.

ngôn tình tổng tài
Nghe Vạn Nhất không ngớt lời khen ngợi Tô Yên, Lục Cận Phong cũng khẽ cong môi, rất mặt dày mà nói: "Người phụ nữ mà tôi chọn, có khi nào mà không chuẩn?"

Giọng nói cũng ngập tràn một nét tự hào.

Vạn Nhất nhìn thấy Lục Cận Phong lấy ra một hộp nhẫn, tặc lưỡi nói: "Đại ca, anh là định cầu hôn rồi à?"

Lục Cận Phong dúi hộp nhẫn vào trong túi quần tây, nói: "Xuống lầu."

Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi.

Đầu tiên là tiết mục con cháu trong nhà chúc mừng ông cụ Lục.

Tô Yên còn chưa lấy Lục Cận Phong, nhưng cũng bị người kia lôi lên sân khấu: "Em chính là vợ anh, chính là người nhà họ Lục."

Forever

chất

câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play