Tô Yên giao Hạ Vũ Mặc cho Vạn Nhất, Hạ Vũ Mặc kéo Vạn Nhất bước ra ngoài, dáng vẻ như không thể chờ đợi được nữa.

Vạn Nhất vui vẻ nói: "Sao bỗng nhiên lại vội vàng thế, sao nào, con cũng muốn đến xem thử rốt cuộc người đẹp trai hơn con trông như thế nào hả?"

"Chú Vạn, người tên Hạ Phi đó là ai thế?" Hạ Vũ Mặc rất thông minh, không hề nói thẳng suy đoán của mình ra, cậu nhóc giữ trong lòng nhiều hơn.

"Là con trai nuôi của chú Vạn."

Dù sao Lục Cận Phong cũng đã ngỏ lời rồi, Hạ Phi quả thật cũng đã gọi anh ta là cha nuôi, anh ta cũng nhân cơ hội đó làm cha nuôi của Hạ Phi thật.

Nghe xong, Hạ Vũ Mặc bĩu môi lẩm bẩm một tiếng, sao anh trai lại có thể nhận chú Vạn không đáng tin như vậy làm cha nuôi chứ?

"Tiểu Vũ, con nói gì đó?" Vạn Nhất không nghe rõ.

"Không có gì." Hạ Vũ Mặc giục nói: "Chú Vạn, lái xe mau lên."

Hạ Vũ Mặc rất nóng lòng muốn đi xác nhận thử xem đó có phải là anh trai không.

"Đứa trẻ này, hôm nay sao lại kỳ lạ vậy chứ." Vạn Nhất bật cười tăng tốc.

...!
Tô Yên đứng trước cửa phòng Lục Cận Phong, cô gõ cửa rồi bước vào, Xa Thành Nghị đang định đi ra, nhìn thấy Tô Yên đến bèn nói với Lục Cận Phong: "Tôi về trước đây, chuyện cậu nói tôi sẽ để ý."

"Ừm." Lục Cận Phong khẽ đáp.

Sau khi Xa Thành Nghị rời đi, Tô Yên bước đến bên cạnh Lục Cận Phong nói: "Vừa rồi hai người đang nói gì thế, vẻ mặt lại chăm chú như vậy?"

"Lục Thừa Mẫn định ép ông nội giao cổ phiếu trong tay ra ngay tiệc mừng thọ của ông." Lục Cận Phong vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình, ra hiệu bảo Tô Yên ngồi xuống: "Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý ổn thỏa, Tiểu Vũ vẫn ổn chứ?"

"Chuyện hôm qua có lẽ đã làm ảnh hưởng đến Tiểu Vũ, vừa rồi đã đến biệt thự Nam Sơn với Vạn Nhất rồi." Tô Yên nói tiếp: "Cho Tiểu Vũ chút thời gian có lẽ sẽ quên dần đi thôi."

Lục Cận Phong giơ tay vuốt ve gương mặt Tô Yên, giọng nói khàn đặc: "Em thích trẻ con như vậy, hay nhận Tiểu Vũ làm con trai nuôi đi."

"Nhận Tiểu Vũ làm con trai nuôi?" Tô Yên sửng sốt, trước đây cô cũng từng nghĩ như thế thật: "Tiểu Vũ không có cha mẹ, ở bên ngoài ít nhiều gì có lẽ cũng sẽ bị người ta xa lánh, em cũng lo lắng cho tâm lý của Tiểu Vũ, nhưng chuyện làm con trai nuôi, anh có đồng ý không?"

"Tiểu Vũ thông minh lanh lợi, có thể nhận nó làm con nuôi cũng có thể làm em thấy vui vẻ, đương nhiên anh sẽ đồng ý rồi."

Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, nhếch môi nói: "Đừng nói anh muốn đưa Tiểu Vũ lên núi huấn luyện nhé, trước đây em đã hỏi Hạ Phi, hiện tại các anh đang thiếu người trên đảo, Hạ Phi cũng vì thế mà bị các anh lừa đi."

Bị cô vạch trần, Lục Cận Phong ra vẻ ngoan ngoãn nói: "Như thế có lẽ cũng là chuyện tốt cho Tiểu Vũ, Yên Yên, anh biết em thích Tiểu Vũ, em muốn giữ thằng bé ở lại, nhưng chúng ta không thể cản trở thằng bé phát triển."

Tô Yên do dự nói: "Nói sau đi, lát nữa em hỏi Tiểu Vũ thử, nếu như thằng bé đồng ý, vậy thì em sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu như không đồng ý, vậy chuyện này đừng nhắc nữa."

"Được, nghe theo em hết." Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Tô Yên, trong lòng chợt rung động, cúi xuống ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của Tô Yên.

Tô Yên là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, cô cũng vui vẻ thân mật với Lục Cận Phong, nhắm mắt lại, ôm cổ Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong mặc đồ ở nhà thoải mái, cơ bắp bên trong có thể thấy rõ mồn một, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng.

Quả nhiên gần mực thì đen, Tô Yên nhận ra cô cũng càng ngày càng mê trai hơn rồi, đối mặt với Lục Cận Phong cô luôn muốn nhào vào ăn sạch người ta.

Trong lòng nghĩ như vậy, Tô Yên cũng hành động theo giống vậy, trực tiếp cưỡi trên người Lục Cận Phong, hai tay luồn vào trong quần áo Lục Cận Phong.

Tô Yên nhìn Lục Cận Phong chằm chằm, cô liếm môi nói: "Em vẫn chưa ăn sáng."

Ý của cô là, cô đói rồi, muốn ăn Lục Cận Phong cho đỡ thèm.

Lục Cận Phong bày ra dáng vẻ mặc cho người ta giày vò chà đạp, vén áo lên nói: "Tới đi."

Tô Yên không nhịn được cười khì khì, cưỡi lên người Lục Cận Phong, gác cằm lên ngực Lục Cận Phong, cứ như thế nhìn anh chằm chằm: "Lục Cận Phong, có anh làm chỗ dựa, em cảm thấy mình xấu xa hơn, buông thả hơn rồi."

Trước mặt Lục Cận Phong, cô sống như một đứa trẻ, tùy ý nói trói những quý bà đó là trói ngay, nói dỡ bỏ trường học là dỡ bỏ ngay.

Sống hơn hai mươi năm nay, cô chưa từng càn rỡ tùy hứng không kiêng nể gì như vậy, cảm giác làm người ta bẽ mặt đó, quá đã!

Trong vùng Đế Đô có nhiều nhân tài giấu mình này, trước đây cô đều bị người ta khinh thường, bị người ta chà đạp, có thể kiếm được một công việc sống qua ngày đã tốt lắm rồi.

Ngoài miệng cô nói muốn kề vai sát cánh với Lục Cận Phong, nhưng trong lòng cô rất rõ, cô không với tới Lục Cận Phong được, lúc nào cũng là Lục Cận Phong bảo vệ cô, làm chỗ dựa cho cô tùy hứng.

Sau khi gặp được Lục Cận Phong, cuộc đời cô cũng bước sang trang mới.

Lục Cận Phong dịu dàng nhìn cô nói: "Dáng vẻ buông thả của em rất đáng yêu, anh thích lắm."

Anh bằng lòng nuông chiều Tô Yên, chỉ cần cô vui vẻ, đừng nói là một cái trường, cho dù là một tòa cao ốc anh cũng dỡ bỏ như thường.

Ngón tay Tô Yên đặt trên môi Lục Cận Phong: "Hôm nay đẹp trời, em xem sách nói về thời tiết, hôm nay thích hợp thi công, thích hợp...!tạo người."

Nói xong mặt Tô Yên cũng đã đỏ bừng lên.

Lục Cận Phong khẽ bật cười, anh trở mình đè Tô Yên xuống dưới nói: "Chuyện như vậy sao có thể để phụ nữ vất vả được, em cứ nằm đó cho anh, em chỉ cần hưởng thụ là được."

Tô Yên không nhịn được phì cười, đắp chăn lại, chẳng bao lâu trong phòng chợt vang lên tiếng chuyển động.

...!
Biệt thự Nam Sơn.

Vạn Nhất vừa dừng xe, Hạ Vũ Mặc đã chạy lên phía trước, đúng lúc đụng phải Hạ Huy đang từ trong đi ra.

"Ui cha." Hạ Vũ Mặc đau đớn xoa trán.

Hạ Huy tập luyện quanh năm, toàn thân đều là cơ bắp, rất rắn chắc.

Hạ Huy thấy có lỗi nói: "Tiểu Vũ, không sao chứ?"

Hạ Vũ Mặc lắc đầu, Vạn Nhất cũng bước đến nói: "Tiểu Vũ, con đừng chạy nhanh như vậy, cần thận kẻo ngã đó."

Nhìn thấy Vạn Nhất, Hạ Huy nhớ ra một chuyện bèn nói: "Anh Vạn, người trước đây anh bảo tôi tìm, vẫn không có tin tức gì, anh chỉ nói là em trai của Hạ Phi, tên là gì cũng không biết, mặt mũi vóc dáng thế nào cũng không rõ, chuyện này không phải bảo tôi mò kim đáy biển sao?"

Vừa nghe thấy lời này, Hạ Vũ Mặc càng kích động hơn.

Là anh trai, anh trai cũng đang tìm cậu bé sao?

"Tôi cũng không biết, nếu tôi biết thì còn cần cậu tìm làm gì." Vạn Nhất nói: "Đúng rồi, Hạ Phi đâu?"

Hạ Huy nói: "Vừa ra ngoài làm nhiệm vụ với anh tôi rồi."

Nghe xong, vẻ mặt Vạn Nhất đăm chiêu nói: "Thằng bé đi theo làm nhiệm vụ gì?"

Hạ Phi chưa từng nhận nhiệm vụ, với năng lực của Hạ Phi, hiện tại vẫn chưa đến lúc nhận nhiệm vụ.

"Anh tôi nhận được tin tức, người của tổ chức Thiên Lang ba giờ chiều nay sẽ đến bến tàu, Hạ Phi nói muốn đi theo, anh trai tôi đã dẫn đi rồi." Hạ Huy nói thêm: "Nhưng đi nghe ngóng tin tức có lẽ không có gì nguy hiểm đâu."

"Không nguy hiểm gì chứ, chuyện này quả thật quá liều lĩnh mà." Vạn Nhất nghiêm túc nói: "Lập tức gọi người quay về, nếu để đại ca biết được, hai người các cậu đợi bị điều đến nước G đi."

Hạ Vũ Mặc thấy Vạn Nhất phản ứng nghiêm trọng như vậy, dù không hiểu cụ thể hai người đang nói gì, nhưng cậu bé cũng hiểu Hạ Phi có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Anh trai gặp nguy hiểm.

"Chú Vạn, có phải anh trai gặp nguy hiểm không, con muốn đi tìm anh trai." Hạ Vũ Mặc sốt ruột vội giục: "Mau đưa con đi tìm anh trai."

"Anh trai?"

Vẻ mặt Vạn Nhất và Hạ Huy đều ngơ ra.

Hạ Vũ Mặc ngửa đầu lên, gương mặt non nớt vô cùng thành khẩn nói: "Nếu như con đoán không nhầm, con chính là người vừa rồi các chú muốn tìm."

"Người muốn tìm gì chứ?"

Sau khi Vạn Nhất vừa dứt lời, anh ta và Hạ Huy đưa mắt nhìn nhau, hai người kịp phản ứng trở lại, cúi đầu nhìn Hạ Vũ Mặc.

Vạn Nhất và Hạ Huy kinh ngạc, đồng thanh nói: "Con chính là em trai của Hạ Phi?"

Một đứa là Hạ Phi, một đứa là Hạ Vũ Mặc.

Vạn Nhất lúc này mới phản ứng trở lại, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, vòng vò tam quốc bấy lâu, thì ra là nhóc con này.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play