Tô Yên mở ra nhìn, là một cái vòng tay. Phía mặt trên của vòng tay được treo một mặt dây hình trái tim được khảm ngọc thạch.
Tô Yên kìm không được lời khen: “Thật đẹp, nhìn sang trọng quá.”
“Không có bao nhiêu tiền đâu, cũng chỉ có mấy trăm thôi, viên ngọc thạch này cũng là bằng nhựa.” Lục Cận Phong nói dối không chớp mắt.
Mặc dù Tô Yên xuất thân là cô chủ nhà giàu, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc với mấy món đồ xa xỉ. Với cô mà nói thì có thể lấp đầy bụng rồi hoàn thành chuyện học hành, không bị hai mẹ con Tần Phương Linh đó kiếm chuyện thì đã cám ơn trời đất lắm rồi.
Chứ đừng nói chi là món vòng tay Trái Tim Thần Nữ có giá tám triệu này, Tô Yên làm sao có thể nhận ra được. Cho dù có nhận ra thì cô cũng không dám tin đâu.
Lục Cận Phong chỉ là một tài xế lái xe công nghệ, cũng không thể nào bỏ ra nổi mấy triệu.
Vừa nghe được chỉ có mấy trăm tệ, trong lòng Tô Yên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn đang sợ là quá đắt.
Chỗ đáng quý của quà tặng không nằm ở giá trị, mà là tấm lòng.
“Quả thật nhìn giống y như thật, em còn tưởng là ngọc thật.” Tô Yên thật lòng rất thích: “Rất đẹp, em rất thích, em lại không có chuẩn bị quà gì tặng anh.”
Lục Cận Phong hơi nghiêng người, dịu dàng nói nhỏ bên tai cô: “Quà của em, anh đã nhận rồi.”
Cô đưa lúc nào vậy?
Sao cô lại không biết.
“Em chính là món quà tốt nhất.”
Tô Yên vào trong công ty, bên tai vẫn còn quanh quẩn câu nói đó của Lục Cận Phong, gò má theo đó cũng hơi tỏa nhiệt.
Tô Yên phát hiện, Lục Cận Phong rất rành chuyện chọc ghẹo người khác.
Trong ngày thường, những lúc vô ý lại rất hay nói một câu, hoặc làm một động tác gì đó cứ khiến tim của cô đập nhanh hơn bình thường.
“Tô Yên, Tô Yên, cô đang nghĩ gì đó, gọi cô nửa ngày mà không nghe gì cả.” Tổ trưởng Thái Thanh Trúc cầm xấp tài liệu đi tới nói: “Trước khi tan làm dịch hết xấp này nhé, cấp trên đang cần đó.”
Tô Yên hoàn hồn, nhận lấy tài liệu, tiện tay lật vài trang ra xem rồi nói: “Vâng, trước khi tan làm tôi sẽ gửi lại.”
Thái Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào mặt của Tô Yên, nói: “Tô Yên, mặt của cô sao đỏ ửng vậy?”
“Hả?” Tô Yên sờ mặt mình có chút nóng, vội vàng lấp liếm: “Lúc nãy nhìn thấy sắp trễ giờ rồi, cho nên tôi mới chạy tới đây.”
Thái Thanh Trúc bỗng hạ thấp giọng nói với cô: “Cô có nghe tin gì chưa, giám đốc Lưu làm con gái của sếp to bụng rồi, cũng sắp trở thành con rể của sếp đó, đợt này là giảm được hai mươi năm phấn đấu rồi.”
Nếu như thành công trở thành con rể của ông chủ, đâu chỉ giảm được mỗi hai mươi năm phấn đấu chứ.
Lúc cả hai người đang nói chuyện, có một người phụ nữ tóc xoăn màu nâu, dáng người lẳng lơ đi tới văn phòng của giám đốc Lưu.
Tô Yên liếc mắt nhìn, chính là con gái lớn của ông chủ, Trịnh Tố Tâm.
Rất nhanh sau đó, cửa thông gió trong văn phòng của giám đốc cũng đã đóng lại, cửa lớn cũng đóng nốt.
Thái Thanh Trúc bĩu môi, vẻ mặt kì thị nói: “Thời buổi này, đàn ông đều bắt đầu bám váy phụ nữ rồi.”
Tô Yên cười cười, nhưng không đưa ra ý kiến.
Cả một ngày bận rộn, xử lý xong công việc cũng vừa đúng lúc tới giờ tan làm. Các đồng nghiệp cũng thay nhau thu dọn đồ đạc, lật đật tan làm.
Tô Yên cũng thu dọn đồ đạc, Trịnh Tố Tâm đột nhiên đi tới nói: “Vòng tay của tôi bị rơi mất rồi, không tìm thấy, không ai được phép đi cả.”
Vừa dứt lời, một cái vòng tay từ trong túi xách của Tô Yên bị rơi ra ngoài.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tô Yên, vẻ mặt của ai cũng đều đổi sắc.
Vòng tay này, chính là tín vật đính ước của Lục Cận Phong tặng cho cô.
Trịnh Tố Tâm cất giọng sắc bén nói tới: “Đây chính là vòng tay của tôi, người này là ăn cắp. Lưu Thịnh, lập tức báo cảnh sát tới bắt cô gái này tới sở cảnh sát đi.”
Chỉ trong chớp mắt, người trong công ty đều bàn tán sôi nổi.
Lúc bình thường, Tô Yên cũng không hòa nhập với tập thể, cộng thêm dáng người xinh đẹp nên được đồng nghiệp nam trong công ty tôn sùng là nữ thần băng giá, chuyện đó khiến nhiều đồng nghiệp nữ khác không khỏi ghen ghét.
Bây giờ nữ thần băng giá lại biến thành kẻ ăn cắp, dĩ nhiên có không ít người đang lấy đó ra mà cười nhạo.
Tô Yên thản nhiên đáp: “Cô chủ, cô nhận nhầm rồi, đây là vòng tay của tôi.”
“Vòng tay của cô?” Trịnh Tố Tâm khinh thường nói: “Cô mua nổi cái vòng tay mấy triệu này sao? Hiện tại tang chứng và người cũng có đủ rồi, cô còn muốn ngụy biện?”
Vòng tay mấy triệu?
Lục Cẩn Phong tặng cho cô cái vòng tay này, chỉ có giá mấy trăm đồng mà thôi.
Lần này, Tô Yên càng thêm chắc chắn là Trịnh Tố Tâm đã nhận nhầm rồi.
Trước những lời bàn tán của đồng nghiệp, Tô Yên vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích: “Cô chủ, đây thực sự là vòng tay của tôi, cái này cũng không đáng giá mấy triệu đâu. Nếu không tin thì cô nhìn kỹ một chút đi.”
“Đây chính là vòng tay của tôi.” Trịnh Tố Tâm một mực quả quyết nói: “Vòng tay này tên là Trái Tim Thần Nữ, là tác phẩm của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Feder người Pháp. Đây là quà sinh nhật mà mấy ngày trước Lưu Thịnh đã tặng cho tôi, toàn thế giới chỉ có một chiếc. Vừa nãy cô đi cùng tôi vào toilet, nhất định là nhân lúc đó đã trộm của tôi rồi.”
Nửa tiếng trước, Tô Yên quả thật có đi toilet. cũng đụng phải Trịnh Tố Tâm.
Trịnh Tố Tâm nói chắc như đinh đóng cột, các đồng nghiệp lại càng bàn tán xôn xao hơn, họ đều nhìn về phía Tô Yên bằng ánh mắt khinh thường.
“Thật sự không ngờ đó, bình thường nhìn thấy cũng tốt, lại không ngờ là một kẻ ăn cắp.”
“Đúng đó, công ty chúng ta trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Đắc tội với con gái cưng của sếp, hiện tại làm sao cô ta có thể ở lại công ty được nữa?”
“Đám con trai kia ai cũng vây quanh cô ta, còn khen cái gì mà nữ thần băng giá, thực ra lại chính là một kẻ ăn cắp.”
“Bây giờ biết rõ bộ mặt thật của cô ta rồi, xem thử đám con trai bọn họ còn có thể sùng bái được nữa hay không.”
“Hai ngày trước tôi cũng bị mất cây son, không biết là ai trộm.”
Lời này, hàm ý rõ rệt.
Nhìn thấy Tô Yên bị người khác phỉ nhổ, Trịnh Tố Tâm đắc ý, cười nói: “Lưu Thịnh, báo cảnh sát mang cô ta tới sở cảnh sát đi. Còn nữa, một kẻ ăn cắp thì không có tư cách làm ở công ty nhà tôi, Tô Yên, cô bị sa thải.”
Tô Yên cũng không hề cảm thấy hoang mang, cô không trộm thì có gì mà sợ?
Ngay lúc Trịnh Tố Tâm cầm lấy vòng tay đi, Tô Yên lại đột nhiên nắm chặt cổ tay người kia, hành động này khiến cho tất cả mọi người ở đó đều rất khiếp sợ.
Tô Yên đang làm gì thế?
Không phải là điên lên nên muốn đánh nhau đó chứ?
Trịnh Tố Tâm cũng rất kinh ngạc, cô ta nhìn chằm chằm Tô Yên bằng ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh: “Làm sao? Muốn cầu xin? Muộn…”
Không đợi Trịnh Tố Tâm nói xong chữ “rồi”, Tô Yên đã lấy vòng tay lại, thản nhiên nói: “Đây là vòng tay mà bạn trai tôi tặng, bất kỳ người nào cũng đừng hòng lấy đi. Cứ báo cảnh sát đi, để cảnh sát tới đây chứng minh tôi trong sạch.”
Đây là tấm lòng của Lục Cận Phong, là món quà đầu tiên mà anh tặng cho cô, Tô Yên làm sao có thể để Trịnh Tố Tâm muốn lấy là lấy được.
Trịnh Tố Tâm cũng hơi bất ngờ: “Đã bắt được tang vật rồi mà còn mạnh miệng, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.”
Thái Thanh Trúc nói đỡ một câu: “Tô Yên không giống là kẻ ăn cắp đâu, một cái vòng tay mấy triệu, tội này có thể ngồi tù mục xương. Cô chủ Trịnh à, hãy bảo cảnh sát tới điều tra rõ ràng, đừng vu oan người khác.”
Nghe được có người nói đỡ cho mình, cõi lòng Tô Yên bỗng xoẹt qua một tia ấm áp.
“Tố Tâm, công ty nhà cậu có chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
Nghe âm thanh quen thuộc này, Tô Yên hơi nhướng mày.
Người vừa nói đó không ai xa lạ, chính là Tô Vân.
Ở bên cạnh Tô Vân còn có một người phụ nữ nữa, Tô Yên chưa từng thấy người này.
Trịnh Tố Tâm hung ác trợn mắt về phía Tô Yên, nói: “Cô gái này ăn cắp vòng tay của mình, tang chứng cũng bắt được rồi lại còn ở đây cãi chày cãi cối.”
Tô Yên chưa bao giờ dùng tư cách là cô cả nhà họ Tô mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, có rất ít người biết được Tô Yên và Tô Vân là chị em cùng cha khác mẹ.
Tô Vân liếc mắt nhìn Tô Yên, sau đó nhìn chiếc vòng trong tay người kia nói: “Đây không phải là Trái Tim Thần Nữ sao? Giá của nó là tám triệu, mấy ngày trước bị người khác mua mất rồi. Mình còn tưởng là ai mua, không ngờ là cậu sao Tố Tâm.”
Trịnh Tố Tâm tức giận nói: “Chiếc vòng Trái Tim Thần Nữ này là quà sinh nhật Lưu Thịnh mua tặng cho mình, cô gái này nói dối là của cô ta.”
Tô Yên nhíu mày đáp: “Đây không phải là vòng tay của cô chủ Trịnh, mà là của bạn trai tôi tặng tôi.”
“Chính là cái tên bạn trai nghèo túng đó của chị?” Tô Vân buồn cười nói: “Anh ta mua nổi à?”
Tô Vân vẫn cảm thấy Lục Cận Phong chính là một tên khố rách áo ôm, tối hôm qua cô ta đã cho người đi thăm dò thử rồi, người thật sự bao hết kia chính là cậu ấm của tập đoàn điện ảnh Vạn Thị.
Trịnh Tố Tâm hỏi: “Vân Nhi, cậu biết sao?”
“Trước đó từng thấy qua, không thân lắm.” Tô Vân nói: “Đúng rồi, vừa hay trợ lý Andy của nhà thiết kế Feder cũng tới đây cùng mình, cứ để cho cô ấy xem thử vòng tay này là thật hay giả. Cả thế giới chỉ có một cái, kiểm định thật hay giả thì biết là của ai thôi.”
Nếu như kiểm chứng được vòng tay này là giả, vậy thì càng chứng minh được Tô Yên đã vớ phải một tên nghèo hèn. Chỉ với chuyện đó thôi cũng đủ khiến cho Tô Vân cười cả đời rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT