Sau khi ra khỏi nhà, Chu Lạc lập tức gọi điện cho Sa Sở Lan, hỏi hắn đã có chuyện gì, Sa Sở Lan bảo nói qua điện thoại không rõ, gặp mặt rồi nói.

Anh và Sa Sở Lan hẹn nhau tại khách sạn Hải Lạc, địa điểm là Sa Sở Lan chọn, anh sợ Chử Tuân không vui, tính bảo Sa Sở Lan đổi chỗ khác, nhưng Chử Tuân lại không cho anh đổi.

“Đi đi chú, cháu đi với chú, chú yên tâm, cháu không phải người hẹp hòi.”

Chu Lạc nghĩ, cưng không phải thì ai phải?

Cuối cùng Chu Lạc vẫn dẫn cả Chử Tuân và Triệu Lỗi đến khách sạn Hải Lạc. Khi họ đến nơi thì Sa Sở Lan và Nhiêu Hà Lý đã tới trước rồi, hai người ôm nhau trên sô pha trong phòng riêng, chụm đầu lại nói thì thầm, Nhiêu Hà Lý ngồi trên đùi Sa Sở Lan, hai tay ôm cổ hắn. Triệu Lỗi vào phòng trước, vừa mở cửa hắn ta đã thấy hết.

“Đậu má?! Hai người chập vào nhau từ lúc nào vậy?!”

Hắn ta trố mắt nhìn hai người quấn quýt trên sô pha, ngạc nhiên ra mặt.

Nhiêu Hà Lý lườm hắn ta, ghé sát vào tai Sa Sở Lan nói: “Kệ hắn ta, hắn ta bị ngu đấy.”

“Đệt, bố ngay thấy đấy nhé.” Hắn ta chạy qua chỉ vào Nhiêu Hà Lý: “Anh nói xấu tôi thì tránh cái mặt tôi ra được không, tưởng tôi bị điếc à?”

Nhiều Hà Lý nhảy xuống khỏi đùi Sa Sở Lan, lè lưỡi với hắn ta, “Tôi nói xấu anh lúc nào, tôi chỉ thuật lại một sự thật ai cũng biết thôi mà.”

“Đệt, đậu xanh rau má, anh đừng đánh trống lảng. Tôi hỏi anh, anh với giám sát Sa Sở ấy với nhau từ lúc nào?!”

Lúc này Chu Lạc và Chử Tuân cũng vào phòng, hai người bình tĩnh ngồi vào bàn, Triệu Lỗi thấy họ như vậy càng cạn lời hơn, hỏi: “Hai người biết rồi à?!”

Chu Lạc và Chử Tuân thương cảm nhìn người “thiểu năng”, cùng lắc đầu.

“Vậy tại sao hai người không ngạc nhiên? Tại sao không bất ngờ hả?” Hắn ta sáp lại gần Chử Tuân, nghiêm túc nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu không thấy đáng sợ lắm à? Hai chúng ta đã bị một rừng gay bao vây rồi đó, đại ca là gay nè, Nhiêu Hà Lý gay nè, đến giám sát của phủ giám sát cũng con mẹ nó gay luôn, chẳng lẽ trên đảo này gay hết à? Trai thẳng chúng ta còn đường sống không?! Hở?! Đậu má sợ quá đi!”

Sa Sở Lan thấy hắn ta như vậy mới bật cười, Nhiêu Hà Lý lại ghé vào tai Sa Sở Lan, nói: “Em không lừa anh đúng không, não hắn ta có vấn đề mà.”

Triệu Lỗi còn chưa kịp phản bác lại đã nhìn thấy Chử Tuân nắm tay Chu Lạc, đặt lên tay anh một nụ hôn.

Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan ngạc nhiên nhìn nhau, còn Triệu Lỗi thì hệt như thấy ma, hắn ta trợn tròn mắt, nhảy cẫng ra sau.

“Trời đất quỷ thần ơi, đậu má sợ quá, con rơi vào ổ gay rồi hả?! Có khi nào sau này con cũng bị mấy người này bẻ cong không? Đừng mà, con không thích đàn ông đâu, con thích bưởi to  cơ…”

Chu Lạc không nghe nổi nữa, vung tay đập mạnh vào đầu hắn ta, “Câm ngay! Vừa vào phòng đã nghe chú lải nhải, có cho anh nói chuyện không đây?”

Triệu Lỗi tổn thương nằm cuộn mình trên sô pha, nói: “Các anh nói đi, nói đi, em trầm cảm rồi, hãy cứ coi em chỉ là không khí.”

Sa Sở Lan đẩy kính, kéo tay Nhiêu Hà Lý cười với Chu Lạc, hắn nói: “Đây là vợ tôi, sau này mong các anh giúp đỡ.”

Chu Lạc liếc hắn, “Thừa biết hai người có vấn đề rồi, sao hả? Tối qua đánh Kim Hổ vì Nhiêu Hà Lý à?”

Nhiêu Hà Lý sợ Chu Lạc trách Sa Sở Lan, vội nói: “Đại ca, chuyện hôm qua không thể trách Sa Sở, Kim Hổ đến Burning ngang ngược trước, gã muốn bắt em đi, Sa Sở Lan đánh nhau để cứu em thôi.”

Chu Lạc cười, “Mới vậy đã bảo vệ nhau rồi à? Khiến ớt nhỏ của Thanh Bang chúng tôi yêu say đắm thế này, Sa Sở, anh cũng có bản lĩnh lắm.”

“Cái chính là nhờ đẹp trai thôi.” Sa Sở Lan dí sát mặt Nhiêu Hà Lý, thân thiết hỏi: “Đúng không?”

“Ý ỳ…” Triệu Lỗi nằm trên sô pha rùng mình.

Chu Lạc mặc kệ Triệu Lỗi, nói tiếp: “Được rồi, nói chuyện nghiêm túc, Kim Hổ bị thương chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù, khoảng thời gian tới anh giữ mình một chút, đừng đến Lạc Thành tránh gặp mặt gã.”

Sa Sở Lan bật cười, nói: “Gã còn tuyên bố năm nay rút hết tài trợ vào phủ giám sát, còn nói gặp tôi sẽ lột da tôi, cho gã đến, tôi không sợ đâu. Gã không dám làm gì thật đâu, Kim Long sẽ không cho phép, anh yên tâm.”

“Điều tra cô gái kia tới đâu rồi? Có thông tin gì chưa?” Chu Lạc lại hỏi.

Sa Sở Lan nói: “Đợt trước người vào núi nói có manh mối rồi, nhưng phải đi từng nhà hỏi, cần chút thời gian, không vội được.”

“Cô gái nào thế?” Chử Tuân bỗng lên tiếng, cậu hỏi Chu Lạc.

Chu Lạc hỏi lại: “Ngày trước mẹ cháu, Julia có một bà vú riêng, cháu còn nhớ không?”

Chử Tuân nheo mắt nghĩ, “Hình như là nhớ mang máng, nhưng cháu không nhớ rõ.”

“Không nhớ rõ thì thôi, hồi đó cháu còn nhỏ.” Chu Lạc xoa đầu Chử Tuân, sau đó anh sực nhớ ra vẫn còn người trong phòng, vội vàng bỏ tay xuống, ngại ngùng ho khan.

Nhiêu Hà Lý và Sa Sở Lan hóng hớt nhìn họ, còn Triệu Lỗi đã “trầm cảm” hẳn, thế giới này nhiều ác ý với hắn ta quá!!

“Julia vừa qua đời chưa được hai ngày đã có người phát hiện bà vú kia chết trong phòng mình, mà đứa con gái 8 tuổi của bà ta lại biến mất một cách khó hiểu. Chú và Sa Sở đều nghĩ chắc chắn cô gái đó biết chuyện năm xưa, vậy nên đã phái rất nhiều người đến vùng núi ở Lạc Thành tìm cô ấy, tìm được rồi là có thể biết chuyện năm xưa, cũng có thể vạch trần bộ mặt thật của Trì Chí và tội trạng của Kim Long.” Chu Lạc nhìn Sa Sở Lan, nói tiếp: “Anh yên tâm, Kim Hổ không nhởn nhơ được bao lâu nữa đâu, sau khi đủ bằng chứng, Thanh Bang và phủ giám sát sẽ lập tức đến hang ổ nhà họ Kim, đến lúc đó tôi phải tự tay giết Kim Long.”

Sa Sở Lan nói: “Nhưng Kim Long đã không xuất hiện mười mấy năm rồi, nếu lão ta đã trốn lên rừng vào núi, anh phải tìm kiểu gì?”

Chu Lạc tựa vào ghế, lạnh lùng nói: “Dù lão có trốn đi đâu tôi cũng phải tìm được, nếu lão trốn vào rừng thì tôi vào rừng chặn lão, nhất định tôi phải tự tay giết Kim Long báo thù cho đại ca.”

Sa Sở Lan không nói gì, hắn ngẩng đầu nhìn Chử Tuân, Chử Tuân vẫn luôn yên lặng, lúc này cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Thấy bầu không khí chợt nặng nề, Nhiêu Hà Lý nói: “Đợt rồi mưa liền hai tháng, cuối cùng giờ cũng tạnh, dạo này đẹp trời, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi? Đến Tháp Cốc có được không? Bãi cát tím chắc là đẹp lắm.”

Chu Lạc đang định nói không đi, Chử Tuân đã lên tiếng: “Được đấy, gọi cả Maria nữa, chúng ta cùng đi chơi, được không chú?”

Chu Lạc gật đầu, “Hả? Được, tất nhiên là được, đi!”

Nhiêu Hà Lý nói: “Thế thì tốt, vậy chiều mai đi luôn nhé? Chúng ta hẹn chỗ gặp nhau đi.”

“Ở đây luôn, tối nay tôi và chú ở lại đây, ngày mai các anh đến đây gặp chúng tôi là được.” Sau đó Chử Tuân gọi Triệu Lỗi, “Ngày mai anh đi đón Maria, đừng quên đấy.”

“Biết rồi.” Triệu Lỗi yếu ớt đáp lại.

Đợi đám Nhiêu Hà Lý đi rồi, Chử Tuân kéo Chu Lạc vào thang máy, ấn nút lên tầng 6.

Chu Lạc bất an nhìn cậu, không biết Chử Tuân bất chợt có hứng hay muốn tính nợ cũ đây.

Hai người vào phòng 609, vừa mở cửa, Chử Tuân đã đè Chu Lạc lên cửa, cúi đầu cắn cổ anh.

“Shh…” Chu Lạc xuýt xoa, hỏi cậu: “Làm sao thế?”

Chử Tuân cắn mút cả buổi mới vùi bên cổ anh, rầu rĩ nói: “Không vui, buồn lắm, đau lòng muốn chết… Tại chú đấy.”

Chu Lạc biết cậu muốn tính sổ với mình, anh bất đắc dĩ thở dài, lại gần hôn môi cậu, “Được rồi, chú không ngoan, chú khốn nạn, được chưa?”

“Chưa được.” Chử Tuân bóp mông anh, để anh gác chân lên hông mình, “Cứ thấy khách sạn này là cháu nhớ mấy người tình cũ của chú, chú có biết mỗi lần chú thuê phòng với người khác, cháu ở nhà một mình buồn thế nào, tức giận thế nào không? Có phải chú nên bồi thường cháu không?”

“Bồi thường, bồi thường, cưng muốn bồi thường thế nào? Cưng nói gì chú chiều hết, được không?”

Chử Tuân bế anh đến trước cửa sổ sát đất, đè lên tấm kính, “Vậy chú cho cháu chịch ở đây, vừa chịch vừa gọi cháu là bé cưng, làm vậy rồi cháu không giận nữa.”

Anh trợn mắt nhìn Chử Tuân, yêu cầu đầy cạn lời này làm anh xấu hổ muốn chết, vừa chịch vừa gọi “bé cưng”, nghĩ đến cảnh đó thôi anh đã thấy cái mặt già của mình ra chuồng gà rồi. Anh sáp lại lấy lòng hôn Chử Tuân, nói: “Cưng muốn chịch thế nào cũng được, đừng bắt chú gọi, được không?”

Mắt Chử Tuân lập tức long lanh nước, “Vừa rồi chú bảo nghe cháu mà, chú không biết mấy đêm đó, cháu cô đơn…”

“Rồi, rồi, rồi, chú gọi, chú gọi.” Anh chịu thua, nhắm mắt lại.

Chử Tuân đắc chí cười, hôn lên khóe môi anh, “Chú tốt nhất.”

Phòng 609 khách sạn Hải Lạc là nơi Chu Lạc từng thuê phòng với người tình khi trước, căn phòng hướng ra biển, sâu trong là cửa sổ sát đất. Lúc này, Chu Lạc đang bị Chử Tuân đè lên kính làm.

Chu Lạc nằm sấp trên cửa kính, đầu v* bị Chử Tuân mân mê đến biến dạng, anh chống tay lên mặt kính, Chử Tuân túm tóc anh, hậu môn đã sưng đỏ vì bị chịch. Một tay Chử Tuân lồng vào tóc anh, tay còn lại giữ hông Chu Lạc, bộ phận sinh dục tím đen nổi đầy gân, quy đầu ướt sũng bọt trắng nơi miệng lỗ, lấp lóe ánh nước ướt át. Chử Tuân rút dương v*t ướt sũng ra, kề bên lỗ nhỏ của anh, đè anh lên cửa sổ.

“Đến lúc chú gọi bé cưng rồi đó.”

Anh thở dốc, khàn giọng nói: “Bé cưng… mẹ nó đã chịch hai tiếng rồi đấy, nghỉ chút đi được không?”

Chử Tuân quất dương v*t lên khe mông anh, sau đó tách mông Chu Lạc đâm vào lần nữa, “Không được ạ, cháu chưa chịch đủ mà…” Nói xong, cậu lại giữ hông Chu Lạc, mạnh mẽ đâm rút.

Chu Lạc cảm giác tuyến tiền liệt của mình sắp nát bấy rồi, lúc này chỉ chạm nhẹ thôi cũng đau, nhưng Chử Tuân nhất quyết đâm vào tuyến tiền liệt của anh, hết lần này đến lần khác, giã vào như máy đóng cọc, nện như muốn lấy mạng anh. Hai đùi Chu Lạc mềm nhũn, đến khi anh sắp không đứng nổi nữa, Chử Tuân bèn xoay người anh lại, để anh quàng chân lên người cậu.

Anh luôn miệng hôn Chử Tuân, lấy lòng cậu, “Bé cưng… Đừng chịch nữa… Chịch nữa là toang đấy…”

Chử Tuân khẽ cười, cậu vừa hôn anh vừa thúc vòng eo vạm vỡ, Chu Lạc ngửa cổ thét lên, cào hai đường rướm máu lên lưng Chử Tuân. Chử Tuân thở hổn hển, đôi mắt xanh nhạt sáng lấp lánh, vòng eo như gắn động cơ hung tợn tấn công tuyến tiền liệt của anh.

Chu Lạc bị chịch rất lâu, cơ thể anh nhạy cảm đến cùng cực, Chử Tuân chặn môi anh, miệng nhỏ phía dưới cũng bị Chử Tuân ních căng, dục vọng cheo leo trên đỉnh nủi không được giải phóng, anh dần cảm thấy không sao thở nổi, cửa sổ sau lưng lạnh thấu xương, lồng ngực lại nóng như bốc lửa. Gió biển đưa tiếng sóng vào phòng, anh không nghe thấy gì, cũng không cảm nhận được gì khác, chỉ có sự sung sướng đến nghẹt thở kích thích thân thể trải đầy dấu hôn của anh.

Anh đã bắn bốn, năm lần, lúc này dương v*t gắng gượng đứng thẳng cũng không bắn được gì nữa, mà Chử Tuân vẫn đang miệt mài đâm chọc trên người anh. Chu Lạc nức nở mấy tiếng không rõ ràng, bị chịch đến sắp khóc. Chử Tuân bỗng nhiên rút ra, ấn đầu khấc lên lỗ sau Chu Lạc, không đợi anh kịp thở đã nhanh chóng cắm vào tận gốc, đâm vào nơi sâu nhất rồi điều chỉnh vị trí, quy đầu điên cuồng đâm vào tuyến tiền liệt của anh mấy chục phát. Chu Lạc khàn giọng hét lên, cơ thể run rẩy dưới những nhát đâm thần tốc.

Thế giới trước mắt anh trắng xóa, xúc cảm khắp mình mẩy dồn hết xuống dưới, một cảm giác khác thường mạnh mẽ dâng lên nơi bụng Chu Lạc, anh vùng vẫy, vỗ mạnh lên lưng Chử Tuân, khàn giọng nói: “Bé cưng… Bé cưng… Mau dừng lại… Đ*t mẹ cưng… Chử Tuân… Dừng lại nhanh… Ông sắp bị chịch xịt nước tiểu rồi…”

“Vậy chú đi đi…” Chử Tuân ra sức đâm cây gậy căng tràn sức sống vào người anh, điên cuồng nghiền lên tuyến tiền liệt. Chu Lạc nhắm mắt, anh cắn môi, thân thể run lên bần bật, dòng nước vàng nhạt chảy ra từ dương v*t anh.

Anh bị Chử Tuân chịch tiểu!! Đại ca xã hội đen như anh lại bị một thằng nhóc bé hơn mình 7 tuổi chịch bắn nước tiểu!!

Anh gục trên vai Chử Tuân, hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Chử Tuân bế anh vào phòng tắm, quỳ giữa hai chân lấy tinh dịch ra giúp anh. Chu Lạc chống tay lên tường, bất lực mắng cậu: “Cưng đúng là… Thằng quỷ con… Kiểu gì cũng có ngày… Ông xử lý cưng…”

“Được ạ, cháu chờ chú.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play