Chử Tuân và Nhiêu Hà Lý đứng yên lặng bên trên, Sa Sở Lan ở dưới đã nóng như lửa đốt. Hắn sợ Nhiêu Hà Lý bị Kim Hổ làm nhục, vội vàng chạy đi gọi Chu Lạc, mà lúc này đã có hơn ba mươi người đang chờ sẵn bên dưới.
Nhưng hắn tìm trên sàn nhảy cả ngày cũng không thấy bóng dáng Nhiêu Hà Lý, khi hắn chuẩn bị chạy ra ngoài tìm anh ta, Nhiêu Hà Lý bỗng gọi Chu Lạc, nhưng vừa nối máy, Nhiêu Hà Lý không nói gì đã cúp ngay.
Trán Sa Sở Lan đã rịn mồ hôi, Kim Hổ là kẻ nham hiểm ác độc, có phải Nhiêu Hà Lý bị đưa đi rồi không?! Tại sao khi đó mình lại lùi bước, tại sao mình không đưa Nhiêu Hà Lý theo?!
Sa Sở Lan bực bội chửi, hắn cởi áo vest chuẩn bị ra ngoài tìm, không ngờ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhiêu Hà Lý đứng sóng vai với Chử Tuân, bình tĩnh nhìn hắn và Chu Lạc.
Một ngọn lửa vô danh xen lẫn hối hận, sợ hãi, lo lắng thổi bùng lên thiếu đốt hắn, Sa Sở Lan gỡ kính, hung dữ chỉ về phía Nhiêu Hà Lý rồi xoay người chạy lên.
“Anh đợi đó cho tôi!”
Nghe tiếng gầm của Sa Sở Lan, Chu Lạc cũng ngẩng đầu, gần như ngay lập tức, đôi mắt anh cũng chạm vào mắt Chử Tuân.
Sắc mặt Chử Tuân rất tệ, tựa như đang dồn nén điều gì đó, ánh nhìn hạ xuống người anh như hóa thành thực thể, tựa như dung nham sôi trào nơi đáy núi lửa. Chu Lạc không chịu nổi, đôi mắt chợt lóe sáng, sau đó cúi đầu.
Anh ngẩng đầu lần nữa, Chử Tuân đã không còn ở đó. Trái tim thắt chặt của anh lúc này mới buông thõng, nhưng sự mất mát lại ập đến ngay sau đó, lan đến từng đầu ngón tay, ngón chân. Anh cười khổ, lắc đầu, vừa định quay đi lại bắt gặp Chử Tuân từ trên tầng xuống, đi về phía anh.
Mắt Chử Tuân như thắp lửa, cháy bỏng thiêu đốt anh, anh dừng bước, đứng tại chỗ đợi Chử Tuân.
Chử Tuân đi về phía anh từng bước, lòng anh chợt thắt lại, tay đã chảy mồ hôi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
……….
Mỗi bước của Chử Tuân đều như đạp lên tim anh.
Cuối cùng Chử Tuân cũng ở trước mặt anh, anh bất giác thẳng lưng, Chử Tuân cao quá, vô hình trung khiến anh thấy áp lực. Anh bối rối ho khan, vừa định lên tiếng nói gì đó, dù sao đã lâu lắm rồi họ không nói chuyện với nhau, nhưng Chử Tuân như không nhìn thấy anh, lạnh lùng đi ngang qua, bước lên sàn nhảy phía sau.
Nơi đó có nàng Maria mắt xanh tóc vàng, Chử Tuân nói đó là người con gái của cậu.
DJ trên sàn nhảy như nhìn trộm hết những bí mật nho nhỏ trong lòng mỗi người, Chử Tuân vừa bước lên sàn nhảy, bản nhạc điện tử ồn ào đã chuyển sang khúc tình ca sầu muộn – Wonderful Tonight.
Ánh đèn rực rỡ sắc màu vụt tắt, từng vòng sáng màu bạc đáp xuống từ trên cao, bao trùm lấy đôi nam nữ đang ôm hôn thăm thiết. Vào khoảnh khắc ấy, mọi người xung quanh như xám xịt, cả thế giới thì còn hai người đang triền miên sáng rõ.
Chử Tuân bước lên sàn nhảy, vòng tay quanh hông Maria, cậu ghé lại tai cô nói, “Giúp tôi”. Maria lập tức hiểu ý cậu, cô bèn ôm cổ Chử Tuân, “hôn” cậu.
Đám đông xung quanh ngạc nhiên kêu lên, Chử Tuân cúi đầu nhấn “nụ hôn” này thêm sâu.
Chu Lạc thấy xung quanh rất ồn ào, mà ánh sáng trên sàn nhảy kia lại gay mắt lạ thường, khiến mắt anh cộm lên. Nhưng anh không bỏ đi mà chọn một chỗ ngồi đối diện sàn nhảy, nhìn hai bóng người dính nhau trên sân khấu như muốn tự hành hạ mình.
Hồi lâu sau anh châm một điếu thuốc, nhìn bóng lưng Chử Tuân qua làn khói dày.
Ha, lớn rồi, cậu lớn thật rồi.
Anh còn nhớ lần đầu mình bắt gặp Chử Tuân, Chử Tuân mới sáu tuổi. Cậu bé như búp bê Tây ôm chú mèo con màu cam trong lòng, bị một đám trẻ con trạc tuổi đánh, cậu mặc cho người khác đánh mình thế nào cũng không kêu rên, không khóc lóc, không xin tha, chỉ chăm chăm che chở cho chú mèo con trong lòng. Lúc ấy anh đã nghĩ, đứa nhóc này cũng khí khái đấy chứ.
Đúng đó anh chỉ tình cơ cứu Chử Tuân, sau này mới biết cậu bé mắt xanh ấy là con trai duy nhất của Chử Xuyên, còn anh lại được Chử Xuyên cử đi bảo vệ cậu. Từ ngày hôm đó, lưng anh mọc thêm một cái đuôi.
Chử Tuân phát triển chậm, đến năm, sáu tuổi vẫn bé như cái kẹo, thấp hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác nhiều. Chu Lạc đi đâu cũng thích bế cậu theo, có lúc thì kẹp cậu dưới nách, lúc thì để cậu quắp hông mình, đôi khi lại cõng cậu.
Chử Tuân ít nói, Chu Lạc bèn chọc cậu. Khi đó Chu Lạc cũng mới mười mấy tuổi, vẫn là một thằng oắt ở độ tuổi “ẩm ương”. Anh không có người thân nào, từ Lạc Thành đến Hi Đảo, sống tại một thành phố xa lạ, có Chử Tuân bầu bạn cũng là sự an ủi lớn nhất với anh.
Hai đứa bé đã ở bên nhau như vậy, cùng nhau trưởng thành. Chử Tuân rất ỷ lại Chu Lạc, gần như không một giây phút nào chịu rời xa anh. Khi Chử Xuyên vừa qua đời, đêm nào Chử Tuân cũng gặp ác mộng, Chu Lạc bèn bế cậu sang phòng mình, ôm cậu dỗ dành. Đến rất nhiều năm sau, họ vẫn ngủ cùng một chiếc giường.
Chử Tuân rất quấn người, thích ôm Chu Lạc lúc ngủ, thân thể mềm mại cọ tới cọ lui trên người Chu Lạc. Khi đó Chu Lạc đang tuổi hừng hực, thường xuyên có phản ứng khi Chử Tuân cọ mình, sau đó anh bèn giao ước với Chử Tuân, anh nói Chử Tuân đã lớn rồi, hai người không được ôm nhau ngủ nữa, Chử Tuân cũng không được canh lúc anh ngủ lăn vào lòng anh, không được cọ người anh. Chử Tuân nghe vậy mới ủ rũ gật đầu, nói, “Dạ, nghe lời chú mà.”
Nhưng không đến một tuần sau Chử Tuân đã đâu lại vào đấy, cậu chờ Chu Lạc ngủ lại lăn vào lòng anh, vừa sờ vừa cọ. Ngày nào Chu Lạc ngủ dậy, bên dưới cũng cứng phát đau, chỉ có thể chạy vào nhà vệ sinh tự tuốt cho mình.
Không lâu sau đó, anh tìm một bạn tình bên ngoài.
Thật ra anh cũng không thích người tình kia, chỉ riêng mặt mũi đã không đẹp như Chử Tuân. Nhưng cơ thể cậu ta rất mềm, cũng gọn gàng sạch sẽ, có thể giải quyết nhu cầu sinh lý giúp anh, thế là đủ rồi.
Chử Tuân rất đẹp, năm tháng dần trôi khiến khuôn mặt cậu càng thêm sắc sảo đẹp đẽ. Mái tóc nâu trầm mềm như nhung phối cùng đôi mắt xanh nhạt kia như một bé búp bê Tây, Chu Lạc thích xoa tóc cậu, cũng thích nhìn cậu híp mắt cười với mình, nũng nịu gọi “Chú”.
Chử Tuân vốn khó gần, Chu Lạc biết, từ nhỏ cậu đã như vậy, chỉ mở lòng với một mình Chu Lạc, lúc nào cũng lạnh mặt với người khác. Vậy nên dù sau này cậu ỷ lại Chu Lạc đến mức nào, ham muốn chiếm hữu mạnh ra sao, Chu Lạc cũng không nghĩ nhiều. Chu Lạc chỉ nghĩ đứa bé này vốn như vậy, từ nhỏ đã vậy rồi, thậm chí anh còn thỏa mãn một cách khó hiểu khi Chử Tuân muốn độc chiếm mình, nhưng anh chưa từng suy xét sâu xa.
Khi đó Chử Xuyên mất chưa bao lâu, nhà họ Kim thường xuyên đến Hi Đảo gây sự. Trì Chí là kẻ vô dụng, có chuyện gì đều đẩy Chu Lạc xông ra trước. Mấy năm đó lúc nào Chu Lạc cũng bị thường, thường xuyên lê cơ thể đầy máu về căn nhà ven biển.
Lần đầu tiên thấy anh như vậy, Chử Tuân sợ tái mặt, cậu nghĩ Chu Lạc sắp chết giống Chử Xuyên. Chử Tuân lập tức lao vào lòng anh, khóc òa lên, “Chú sao thế? Có phải chú sắp chết rồi không? Chú đừng bỏ cháu mà… Đừng bỏ cháu…”
Đây là lần đầu tiên Chu Lạc thấy Chử Tuân khóc, đến khi Chử Xuyên chết Chử Tuân cũng không khóc. Cơ thể gầy yếu của thiếu niên run rẩy trong lòng anh, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của Chu Lạc, nhiệt độ ấy truyển thẳng vào tim anh, nóng rẫy và đau đớn. Lúc đó anh cũng cay mắt, suýt nữa đã khóc cùng cậu.
Từ đó về sau, mỗi khi đánh nhau anh không còn liều như trước, không cần đánh sẽ không đánh, tránh được bị thương sẽ cố tránh.
Anh không muốn đứa bé này khóc nữa, anh thương.
Thật ra Chu Lạc là kẻ vô tâm, anh đánh giết bên ngoài cả ngày, rất ít khí chăm sóc cho cuộc sống của Chử Tuân. Trái lại là Chử Tuân chăm sóc anh. Nấu cơm, giặt quần áo, dọn dò, những chuyện này đều là Chử Tuân làm. Ban đầu anh còn không đồng ý, sao anh nỡ để Chử Tuân mệt mỏi, nhưng Chử Tuân nói cậu không mệt, cậu bằng lòng chăm sóc anh, sẵn lòng dọn dẹp ngôi nhà của họ.
Chử Tuân nói, đây là nhà họ.
Thật ra Chu Lạc không có khái niệm nào về “nhà”. Từ nhỏ anh đã sống trong ngôi nhà cũ nát ở xóm nghèo với mẹ mình, anh không nghĩ đó là nhà, nơi đó bẩn thỉu hôi thối, tràn ngập máu me và bạo lực, “nhà” không phải vậy.
Sau này đi theo Chử Xuyên, Chử Xuyên rất tốt với anh, nhưng Chử Tuân không thể cho anh một gia đình, vì Chử Xuyên đã có gia đình của mình rồi.
Khi Chử Tuân nói đây là “nhà” họ, Chu Lạc đã ôm cậu, nói: “Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta.”
Vậy nên dù Chu Lạc có bận rộn tới muộn thế nào cũng sẽ về nhà, dù có ra khách sạn với người tình nào đi nữa cũng không ở lại qua đêm, ánh đèn mờ tối từ chiếc xe Mercedes trắng của anh lúc nào cũng chiếu sáng trên con đường quốc lộ ven biển lúc nửa đêm.
Dù mưa dù gió, anh vẫn sẽ về nhà, cũng như chim mỏi về tổ, cá áo nhớ đường về hang, anh phải về nhà, Chử Tuân chờ anh ở đó, đó là nhà của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT