Trên đường về, Chu Lạc sầm mặt không nói gì, sau khi đưa Chử Tuân và Maria về khách sạn, anh bỏ mặc Sa Sở Lan, lái xe về căn nhà ven biển.
Từ khi đó, mối quan hệ giữa anh và Chử Tuân trở nên căng thẳng, ban đầu còn bình tĩnh nói với nhau được đôi câu, giờ thì gần như chẳng nói lấy một lời.
Mọi người đều nhận ra vấn đề giữa họ, nhưng đến Nhiêu Hà Lý cũng chỉ lén hỏi Triệu Lỗi vài lần, “Rốt cuộc hai người họ có chuyện gì?”, Triệu lỗi nói, “Tôi cũng không biết”.
Thật ra Triệu Lỗi đã nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng hắn ta thấy chuyện này quá vô lý, mà hắn ta cũng không dám nói bừa.
Hôm đó Chử Tuân bị thương, nhưng vẫn an toàn rời khỏi nhà họ Kim. Dù mọi người đều thấy khó tin, nhưng nghĩ lại, nếu nhà họ Kim không muốn mất hết hòa khí với họ Chử, đúng là họ không dám làm gì Chử Tuân.
Ngoài Triệu Lỗi và Maria, không ai biết Chử Tuân từng nhắc đến chuyện “hợp tác” với Kim Hổ, càng không có ai biết nội dung cụ thể của vụ “hợp tác” đó, cùng với chuyện tối hôm đó họ đã nói những gì.
Tháng năm, mùa mưa bắt đầu đến đảo Taroshi, cơn bão ngang ngược quét qua mặt biển từng xanh thẳm. Thời tiết này không ra biển được, toàn bộ tàu thuyền bị buộc phải neo ngoài bến, bị gió thổi lắc lư, nhìn từ xa những những lá bèo nhấp nhô trên biển.
Những cơn mưa tầm tã kéo dài suốt nửa tháng, thời tiết âm u khiến tâm trạng con người cũng bức bối theo.
Tranh chấp giữa họ Kim và họ Chử cũng tạm dừng. Từ ngày Chu Lạc dẫn người đến nhà họ Kim đón Chử Tuân, người nhà họ Kim không đến Hi Đảo làm loạn nữa. Không biết ai nhà họ Kim lại đang toan tính chuyện gì.
Để thăm dò thái độ nhà họ Kim, cũng để xoa dịu quan hệ giương cung bạt kiếm giữa hai nhà, phủ giám sát bèn đứng ra tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn tại khách sạn của nhà họ Mạch ở Tháp Cốc. Các dòng họ có tiếng trên đảo đều được mời đến, nhà họ Chử và nhà họ Kim cũng nhận được thiệp mời.
Nhà họ Chử và phủ giám sát thân thiết, mọi người không thấy bất ngờ khi Chu Lạc và Chử Tuân có mặt, nhưng không ngờ Kim Hổ cũng dẫn hai bảo vệ đến dự tiệc.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Tháp Cốc, người ra vào sảnh tiệc đều là nhân vật có máu mặt trên đảo, lúc này, trai xinh gái đẹp rộn ràng, ai nấy tiệc tùng vui vẻ.
Nhiêu Hà Lý đến cùng Chu Lạc, hôm nay anh ta mặc một chiếc sườn xám màu hồng tro trêu cành hoa trắng, chân xỏ giày cao gót màu trắng.
Ban đầu anh ta có hứng thú với sườn xám là vì chu Lạc. Khi đó Chu Lạc thích nghe anh ta hát, để lấy lòng Chu Lạc, anh ta cố ý mua mấy bộ sườn xám, mặc sườn xám hát cho Chu Lạc nghe. Mà những bộ sườn xám đó đều bị Chu Lạc xé rách.
Nhiêu Hà Lý có gương mặt xinh đẹp, thân hình mềm mại, mặc sườn xám bó sát lại càng thêm quyến rũ, cộng thêm ánh mắt đầy mê hoặc càng khiến đàn ông nhìn cũng lâng lâng. Cũng từ đó mà anh ta thích mặc sườn xám.
Có điều thường ngày Nhiêu Hà Lý rất ít mặc, một là do tính chất công việc, anh ta phải giao tiếp với đủ loại đàn ông suốt cả ngày, mặc sườn xám không tiện, hai là mặc sườn xám phải trang điểm, anh ta ngại phiền.
Nhưng mỗi khi có tiệc tùng, anh ta sẽ trang điểm kỹ càng, mặc sườn xám gợi cảm cho đã cơn nghiền làm dáng.
Sảnh tiệc chợt chuyển sang một bài EDM sống động, Nhiêu Hà Lý đứng lắc hông giữa sàn nhảy, lắc lư cơ thể theo nhịp nhạc. Anh ta uống chút rượu, khuôn mặt đỏ hây hây, đôi mắt quyến rũ mơ màng khẽ chớp, đã có không ít đàn ông vây quanh anh ta, ánh mắt của những tên đàn ông đó nhìn anh đầy nhục dục. Bờ mông đầy đặn kia được sườn xám hồng tro ôm lấy, lắc lư, lắc lư, lắc nhũn tim đám đàn ông này.
Sa Sở Lan tựa lên lan can tầng hai nói chuyện với Kim Hổ, sau lưng hắn là sàn nhảy, hắn đã nhìn thấy nhóc dâm này đứng đó quyến rũ đàn ông từ lâu. Sa Sở Lan sầm mặt, quay người đẩy kính, cười với Kim Hổ: “Hôm nay Kim Lão Đại chịu đến đúng là nể tôi quá, tôi mời anh một ly.”
“Nào có.” Kim Hổ đẩy Sa Sở Lan lại phía sau nửa bước, gã bước lên, nhìn rõ cảnh tượng trên sàn nhảy. Kim Hổ híp mắt, ánh mắt dâm tà khóa chặt Nhiêu Hà Lý, liếm môi hỏi: “Đĩ dâm kia là người Hi Đảo à? Trông n*ng thật đấy!”
Sa Sở Lan sầm mặt, vượt lên trước mặt Kim Hổ, cơ thể cao to lẳng lặng chắn tấm mắt gã, khẽ nói: “Loại dâm đãng đó có gì hay đâu, nếu Kim Lão Đại muốn chơi, tôi tìm cho anh mấy người còn mới tinh, mềm bóp ra nước luôn.”
“Ầy, đừng có chắn tôi chứ.” Kim Hổ lại đẩy Sa Sở Lan.
Sa Sở Lan lập tức kéo cánh tay gã, kéo gã lên tầng, “Đi thôi Kim Lão Đại, tôi đưa anh đi xem mấy thứ mới mẻ.”
Không ngờ Kim Hổ lại đẩy hắn, bước thẳng xuống sàn nhảy tầng dưới, vừa đi vừa quay lại nói với Sa Sở Lan: “Ông đây thích dâm cơ, càng dâm càng thích, ha ha ha.”
Sa Sở Lan lạnh lùng nhìn gã, im lặng đi theo.
Nhiêu Hà Lý đang lắc lư khiêu vũ trên sàn nhảy, bỗng có người kéo tay anh ta. Nhiêu Hà Lý quay lại, trông thấy một gã đàn ông xấu xí mặt mày dâm dê cùng với Sa Sở Lan sau lưng gã.
Anh ta không biết đây là Kim Hổ, sau khi vào sảnh với Chu Lạc, anh ta chạy đi chơi một mình, thứ nhất là không muốn đụng mặt Sa Sở Lan, hai là anh ta không có hứng nghe họ bàn chuyện.
Nhiêu Hà Lý giằng tay khỏi tay Kim Hổ, lười biếng tựa bên sàn nhảy. Ánh đèn lộng lấy chiếu lên người anh ta, khiến Nhiêu Hà Lý thêm phần xinh đẹp. Anh vươn đôi bàn tay sơn móng hồng nũng nịu đẩy Kim Hổ, cười nói: “Làm gì thế?”
Sắc mặt Sa Sở Lan cực tệ, hắn đứng sau lưng Kim Hổ hung dữ nhìn Nhiêu Hà Lý, đôi môi mím chặt, chuẩn bị nổi giận.
Nhiêu Hà Lý như không thấy Sa Sở Lan, anh ta cong môi cười, hôm nay Nhiêu Hà Lý đánh son đỏ, đôi môi nhỏ xinh vốn ướt át lại vừa đỏ vừa quyến rũ. Kim Hổ nuốt nước bọt, tóm eo kéo anh ta vào lòng mình, “Làm cưng, được không?”
Anh ta liếc Sa Sở Lan, sau đó ngoan ngoan tựa vào lòng Kim Hổ, đấm lên ngực gã, “Ôi, sao anh đáng ghét thế nhỉ, em có quen anh không mà đòi làm em, lưu manh.”
Sa Sở Lan không thể nhịn nữa, hắn gỡ kính, lạnh lùng đi về phía hai người.
Sa Sở Lan nắm cánh tay kéo Nhiêu Hà Lý khỏi Kim Hổ, đẩy ra sau lưng mình.
Nhiêu Hà Lý đá hắn, nói: “Bỏ ra, mẹ nó đừng chạm vào tôi.”
“Anh ta là người của Chu Lạc, Kim Lão Đại đừng đụng vào thì hơn.” Sa Sở Lan mặc cho Nhiêu Hà Lý giãy giụa, chỉ lạnh lùng cản trước anh ta, nói với Kim Hổ.
Lúc này Kim Hổ đã bắt đầu tức giận, gã lại gần Sa Sở Lan, “Người của Chu Lạc thì sao? Ông đây sợ à? Tốt nhất là giám sát Sa Sở đừng lo chuyện bao đồng.”
Dứt lời, gã vẫy tay, hai người mặc đồ đen vạm vỡ lập tức tách đám đông chạy tới.
Hai người họ giữ cánh tay Sa Sở Lan, toan kéo hắn ra ngoài. Sá Sở Lan lạnh lùng nhìn Kim Hổ, nói: “Bỏ ra, tôi tự đi.”
Kim Hổ cười, gật đầu bảo hai người bỏ Sa Sở Lan ra. Gã vỗ cánh tay Sa Sở Lan, “Ôi dào, hôm nay vui vẻ thế này tôi cũng không muốn mọi người mất vui, có điều giám sát Sa Sở cũng đừng phá chuyện vui của người khác chứ, đúng không?”
Sa Sở Lan lạnh lùng cười, sau đó quay lại sẽ mắng Nhiêu Hà Lý, “Mẹ nó, anh đừng chọc vào gã!”
Dứt lời, hắn nhanh chóng rời khỏi sàn nhảy.
Lúc này hắn vẫn chưa thể lật mặt với nhà họ Kim, phải tìm Chu Lạc!
Nhiêu Hà Lý không ngờ lại là người nhà họ Kim, đã vậy còn là chủ nhân nhà họ Kim lúc này, Kim Hổ. Vốn anh ta chỉ muốn chọc tức Sa Sở Lan, nào ngờ lại chọc phải kẻ khó nhằn.
Sa Sở Lan vừa đi, Kim Hổ lập tức nhào đến, đè Nhiêu Hà Lý lên tường. Gã nắm eo Nhiêu Hà Lý, kéo anh ta vào lòng, bắp đùi thô kệch cọ lên bụng Nhiêu Hà Lý, “Mặc kệ anh ta, bé dâm à, đi theo anh đi, anh bảo đảm chịch cho cưng sướng.”
Nhiêu Hà Lý gượng cười, cúi người luồn khỏi cánh tay gã, buông một câu “Không muốn chơi nữa, chát rồi”, sau đó lắc hông rời đi.
Nhưng Kim Hổ bỗng túm tóc anh ta kéo về phía mình, sau đó liếm lên mặt Nhiêu Hà Lý, “Đừng đi chứ, sợ anh tệ với cưng à? Cưng yên tâm, chờ anh chịch sướng rồi ắt cưng sẽ đầy tiền.”
Nhiêu Hà Lý thét lên, ra sức vùng vẫy, “Ai thèm tiền của anh, buông tôi ra, buông ra!!”
Nào ngờ Kim Hổ lại càng hưng phấn, gã bất chấp ánh nhìn xung quanh, vác Nhiêu Hà Lý lên vai đi ra ngoài. Nhiêu Hà Lý liều mạng giãy giụa trên vai gã, xé áo gã, đánh vào lưng gã, nhưng tất cả đều vô dụng.
Ngay khi Nhiêu Hà Lý sắp tuyệt vọng, Chử Tuân bỗng xuất hiện trước lối ra sàn nhảy.
Hẳn là Chử Tuân chỉ tình cờ đi qua, cậu nhìn tình hình lúc này, không có biểu cảm nào thừa thãi. Chử Tuân bình tĩnh nhìn Nhiêu Hà Lý, sau đó cười với Kim Hổ, “Kim Lão Đại làm gì mà rêu rao thế này.”
Kim Hổ xốc Nhiêu Hà Lý, cười lớn, “Bắt gặp một đứa nóng tính, đúng kiểu ông thích, quậy cho ông cứng luôn rồi.”
Chử Tuân ghé sát tai gã, nói nhỏ: “Tôi không định làm Kim Lão Đại cụt hứng đâu, nhưng tên trai bao này là chú tôi nuôi, theo chú tôi nhiều năm rồi, chú tôi rất thích anh ta, nóng nảy như vậy cũng là do chú tôi chiều ra đấy.”
Chử Tuân giả vờ quay đầu lại nhìn, nói tiếp: “Tôi vừa thấy chú tôi dẫn người qua rồi, mấy chục người cơ. Đây là cục vàng cục bạc của chú ấy, Kim Lão Đại đừng tranh với chú tôi làm gì. Vụ hợp tác của chúng ta còn chưa bắt đầu, lúc này đừng đối địch với chú tôi thì hơn, chúng ta mà không hợp tác được là mấy mối làm ăn đến vài trăm triệu đấy, anh cũng không muốn mất nhiều tiền như vậy vì một tên trai bao chứ?”
Kim Hổ sầm mặt, Chử Tuân chọc trúng chỗ đau của gã. Làm gì có chuyện gã chịu mất mấy trăm triệu vì một tên trai bao, huống chi hôm nay gã chỉ mang theo hai vệ sĩ, nếu thật sự đánh nhau với Chu Lạc chắc chắn sẽ thiệt. Gã suy nghĩ tới lui, cuối cùng vẫn thả Nhiêu Hà Lý xuống.
Gã bóp mông Nhiêu Hà Lý, hung tợn nói: “Hôm nay thả em trước đã, lần sau gặp mặt chắc chắn phải chịch chết em.”
Nhiêu Hà Lý tái mặt, nước mắt lưng tròng.
Kim Hổ đi rồi, Chử Tuân không thèm nhìn anh ta đã quay người định đi, Nhiêu Hà Lý gọi cậu: “Này, cảm ơn cậu.”
“Bớt đi!” Chử Tuân lạnh lùng nói.
“Cậu thù tôi đến thế à, bây giờ tôi có giành chú cậu với cậu nữa đâu.”
Chử Tuân quay lại nhìn anh ta, “Ý anh là sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT