Edit: cầm thú

"Tôi đi vệ sinh cái đã."

Lăng Hiểu khoa tay múa chân một phen, xong đứng dậy, xoay người rời đi.

"Chị?"

Lăng Duyệt ngẩn người, muốn đi cùng với Lăng Hiểu, dù sao cô ở chung một chỗ với Hoắc Hoài An, cảm giác cũng không thoải mái cho lắm.

Nhưng mà tốc độ của Lăng Hiểu quá nhanh, trong giây lát, liền hòa vào trong đám người, không thấy bóng dáng đâu nữa....

Nếu như nói không nhầm, thì Lăng Hiểu bỏ trốn rồi.

Lăng Duyệt: ...

Chị gái cũng quá đáng rồi.

Chị em tình thâm ở đâu chứ?

... ...

Lăng Hiểu thật sự trốn rồi.

Hiện tại cô đã biết hướng đi của kịch tình, cho dù trong lòng đã có tính toán.

Trời xanh trên cao.

Lăng Hiểu mị, đời này cẩn thận, chịu cực khổ, vô cùng tận lực hoàn thành nhiệm vụ của một NPC cao cấp nên làm, không chút lười biếng.

Nhưng mà mẹ nó.

Nam nữ chủ cũng có suy nghĩ riêng của bọn họ!


Lăng Hiểu đã đoán được kết cục của thế giới này, khẳng định không thể đi theo quỹ tích của nguyên tác nữa rồi.

Có điều, lần này thật sự không một xu liên quan tới cô a!

Cho nên.

Cho dù thế giới có sụp đổ, cô sẽ không bị trừ điểm công trạng chứ?

Lăng Hiểu: Ừm, bình tĩnh, vấn đề không lớn!

Tại đại sảnh cô tìm một góc yên tĩnh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

Cuối cùng có thể một mình yên tĩnh rồi.

Lăng Hiểu tựa lưng vào ghế sofa mềm mại, lúc này đại sảnh cực kì náo nhiệt, nhưng Lăng Hiểu có chút mệt mỏi rồi.

Cô chống một tay lên đầu, ngủ lúc nào không hay.

Không biết qua bao lâu.

Bên tai Lăng Hiểu xuất hiện tiếng của Lăng Duyệt.

"Chị chị, mau tỉnh lại đi!"

"Con đừng gọi nó nữa, để nó ngủ chết chỗ này luôn đi!"

Một giọng nam ngắt lời Lăng Duyệt, nghe có hơi hung hăng.


Ừm, giọng nói này cũng quen ghê, Lăng Hiểu suy nghĩ, hình như là giọng nói của Lăng Vân Sinh.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện yến tiệc đã kết thúc, các khách mời đã rời khỏi hiện trường, hiện giờ trước mặt cô chỉ là ba người của Lăng gia.

Bản thân mình ngủ lâu đến vậy sao?

Lăng Hiểu dụi dụi mắt, muốn đứng dậy, lúc này, Lăng Vân Sinh đột nhiên bước lên một bước, giơ tay muốn đánh Lăng Hiểu.

Đậu mè.

Tình huống gì đây?

Lăng Hiểu lập tức xốc lên tinh thần, theo bản năng bắt lấy cánh tay Lăng Vân Sinh.

Cho dù ông là cha tôi, ông cũng không thể tự tiện đánh tôi nha.

Tôi cũng có sĩ diện mà?

Ách, tôi đã làm gì sai?

Lăng Hiểu không dùng lực lắm, nhưng vẫn để cho Lăng Vân Sinh cảm thấy áp lực rất lớn, giờ này cánh tay ông ta bị chế trụ, không nhúc nhích được miếng nào.


Nha đầu kia...

Sức lực thật lớn.

Lăng Vân Sinh nhìn Lăng Hiểu trước mặt, lúc này cũng lấy lại bình tĩnh, mặt nghiêm trọng, trầm giọng mở miệng nói: "Hoắc lão và Hoắc công tử đã đi rồi, đều là chuyện tốt con làm đấy!"

Hửm?

Lăng Hiểu nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn Chu Nhụy và Lăng Duyệt bên cạnh.

Chu Nhụy chỉ thở dài.

Mà Lăng Duyệt thì vẻ mặt không biết phải làm sao: "Chị, sao khi chị bỏ đi, Hoắc công tử hình như rất không vui, hắn bảo em chuyển lời tới chị, chị sẽ hối hận, sau đó... hắn và Hoắc lão liền rời đi, thời điểm ra về sắc mặt rất tệ đó."

Hoắc gia không tuyên bố hôn sự, mà sắc mặt lại rất kém rồi rời đi.

Chẳng trách Lăng Vân Sinh nổi giận.

Con người của ông ta hay bị căng thẳng mà thường hay trút lên người nhà.

Nếu không bởi lý do đó, năm đó Dương Mạn Bình cũng không đến mức rơi vào chứng uất ức rồi tự sát.
"Con đi với ta tới Hoắc gia cho Hoắc lão và Hoắc công tử một câu giải thích, còn nữa, hôn sự của hai người đã định, không cò kè mặc cả sống chết, con đã hiểu chưa?"

Lúc này Lăng Vân Sinh lại mở miệng, giọng nói cực kì nghiêm túc.

Ông ta gả con gái thế này sao?

Đây gọi là bán con đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play