Edit: Thu Hương

Đối với mọi người trong nhà họ Lăng, đây chỉ là một buổi sáng bình thường.

Chu Nhụy cười híp mắt, Lăng Vân Sinh tâm tình cũng không tệ.

Lăng Hiễu vẫn thói quen một mình ngồi ở bàn im lặng ăn cơm, từ khi không thể nói chuyện, lượng cơm của cô vẫn ngày một tăng---

Ừ, không nói lời nào, ăn nhiều cơm! Không có gì cả.

"Ba, mẹ."

Lăng Duyệt xuống lầu tương đối trễ, sắc mặt cũng không tốt lắm, hai mắt đều là tơ máu.

"Tối hôm qua có phải lại lén ra ngoài không?"

Lăng Vân Sinh nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, mặt lập tức đen lại.

"Được rồi, mới sáng sớm, ăn cơm trước rồi nói." Chu Nhụy cười giảng hòa.

Lăng Duyệt không nói, ngược lại quay đầu nhìn Lăng Hiểu.

Nhìn vài giây.

Lăng Hiểu dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Lăng Duyệt ---

Có ý gì?


Lăng Hiểu cảm thấy ánh mắt Lăng Duyệt nhìn mình hơi khác, nhưng mà nhất thời không thể nói rõ khác gì.

"Chị."

Lúc này, Lăng Duyệt gật nhẹ đầu với Lăng Hiểu, khẽ nói.

Ba người ngẩn ra.

Chu Nhụy kinh ngạc nhìn con gái---

Ngày thường, dù là trước mặt ai, Lăng Duyệt cũng không thích gọi Lăng Hiểu là chị.

Trừ ngày hôm qua muốn nhờ vả, trong mười tám năm qua số lần Lăng Duyệt gọi Lăng Hiểu là chị chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy?

Mặt trời mọc đằng tây sao?

Chu Nhụy khó hiểu, sau đó, lời của Lăng Duyệt làm bà càng không ngờ được: "Tối hôm qua con đã suy nghĩ rất lâu, để chị thay con gả vào nhà họ Hoắc, không phải là biện pháp tốt, ba, Hoắc công tử có phải là hẹn gặp trưa nay? Vẫn là con tự đi đi!"

"Con?"

Lăng Vân Sinh không tưởng tượng được con gái mình, lại đồng ý rồi?


"Lăng Duyệt, con có phải bị điên hay không!"

Chu Nhụy buông đũa, ánh mắt hung dữ nhìn con gái: "Con nói mê sảng cái gì? Con bao nhiêu tuổi chứ? Còn học đại học thì sao? Con..."

"Con có thể gặp Hoắc công tử trước, cũng không trễ nải con học tập, nếu như anh ấy không có ý kiến, bọn con có thể đính hôn trước, chờ con 20 tuổi rồi kết hôn, hiện tại sinh viên kết hôn cũng không hiếm, con cảm thấy không có vấn đề gì."

Lăng Duyệt nhẹ nhàng nói, tựa như trong một đêm trưởng thành không ít.

Có vấn đề!

Lăng Hiểu mặc dù sống chung với Lăng Duyệt không lâu, nhưng tính cách vẫn coi như hiểu.

Nha đầu này tính tình cao ngạo tự do phóng khoáng, còn có chút ích kỷ, hơn nữa tuổi Lăng Duyệt không lớn, ra đời không lâu, vô luận là nói chuyện hay làm việc, đều rất ngây thơ, cùng từ trưởng thành không dính nổi.


Mà ánh mắt Lăng Duyệt hôm nay, dường như biến thành một người khác vậy.

"Tiểu Duyệt, có thể nghĩ như vậy là rất tốt."

Lăng Vân Sinh chậm rãi gật đầu, ở trong mắt ông, Lăng Duyệt đi gặp Hoắc công tử, đương nhiên là tốt nhất, dù sao để Lăng Hiểu đi, có thể sẽ bị đối phương coi thường.

"Chị, chị không có ý kiến gì chứ?"

Lúc này, Lăng Duyệt quay đầu, nhìn chằm chằm Lăng Hiểu.

Đến bây giờ, cô vẫn có chút chột dạ. Dù sao kiếp trước cô bỏ lỡ Hoắc Hoài An, để Lăng Hiểu thành vợ Hoắc Hoài An.

Mà đời này, cô không muốn bỏ lỡ.

Làm như vậy rất ích kỷ, nhưng cô vẫn phải lựa chọn như vậy.

Bởi vì người cũng phải sống vì mình.

Thậm chí, Lăng Duyệt đã quyết, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, cô sẽ tìm một đối tượng tốt cho Lăng Hiểu, để cuộc đời này chị ấy không phải lo cơm áo.
Như vậy, tất cả mọi người đều sẽ vui vẻ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play