Edit: Thu Hương

Tử Trúc Lâm, nơi ở của chưởng môn.

Lúc này Tử Ngọc đang đánh cờ với Đại trưởng lão, bên cạnh hai người còn bày mấy hộp gấm tinh xảo, mỗi một hộp đều tản ra nồng đậm linh khí.

"Chưởng môn, ngài lại phải rồi!"

Đại trưởng lão tay cầm cờ đen, nét mặt tươi cười: "Ôi chao, chưởng môn, hộp linh dược cuối cùng của ngài, ta cầm đi cũng rất ngại đó! Nhưng mà, trước đó không phải chúng ta đã nói rồi sao, cá cược thua, nếu ta không nhận, không phải là không thèm để ý mặt mũi chưởng môn ngài sao, ngài nói đúng không?"

"Ngươi...."

Tử Ngọc trợn mắt nhìn: "Ta còn chưa có thua đâu, Đại chưởng lão ngài đừng có vui mừng quá sớm!"

Đúng lúc này, tiếng bước chân đi vào viện.

"Chưởng môn sư phụ! Đại trưởng lão!"

"Chưởng môn! Đại trưởng lão!"

Lăng Tiêu Lăng Hiểu hai huynh muội chậm rãi đi tới.


"Đồ đệ ngoan của ta trở về rồi!"

Tử Ngọc vui vẻ quay đầu, ngay sau đó...

Nụ cười cương cứng trên khóe miệng.

Đại chưởng lão theo hướng thanh âm vang lên mà nhìn qua, sau đó, "lạch cạch", viên cờ đen rơi vào bàn cờ.

Đây là....

Xảy ra chuyện gì???

Hôm nay hai huynh muội bọn họ không có mang theo linh cụ che giấu thân phận, điều này không có gì kì quái, cái làm hắn giật mình nhất chính là, hai người ở trước mặt hắn lúc này, tu vi đều là võ tông!

Cái này.....

Cái này không thể nào!

Bây giờ mới qua ba tháng! Ba tháng thôi đó!

Thời gian ngắn như vậy, một người từ người bình thường có thể tu luyện đến nhất phẩm vũ tông?

Hắn, không lẽ hắn còn chưa tỉnh ngủ sao?

Hay là hôm nay hắn mở mắt không đúng cách?

Đại trưởng lão lâm vào cực độ hoài nghi bản thân.

Mà Tử Ngọc nhìn chăm chú hai người Lăng Tiêu Lăng Hiểu, vừa quay người, cầm quân cờ màu trắng, "cạch" một tiếng, rơi vào khoảng trống.


"Đại trưởng lão, đời người khắp nơi đều có kinh hỉ, lần này... sợ rằng người thua là ngươi!"

Khóe mắt Tử Ngọc mang ý cười, như đã dự tính trước mọi việc.

"Này.... đây sao có thể?"

Đại trưởng lão cúi đầu, nhìn bàn cờ của mình, chợt kêu to: "Đây không tính là thua, viên cờ đen kia ta không có ý định đặt ở đó, vừa mới là rơi xuống...."

"Lạc kì bất hối chân quân tử (*)!"

(Người không tiếc một ván cờ, là một quý nhân chân chính)

Tử Ngọc mặt nghiêm túc mà nói.

Đại trưởng lão: ...

"Được được, ván này coi như ngài thắng là được rồi chứ?" Đại trưởng lão giơ tay vuốt râu, đem một hộp gấm bên cạch mình đẩy đến trước mặt Tử Ngọc.

"Cái gì gọi là coi chứ? Là bổn Chưởng môn đây thắng, đồ nhi ngươi nói đúng không?"

Tử Ngọc quay đầu lại, mỉm cười mà nhìn Lăng Tiêu.


"Vâng."

Lăng Tiêu chỉ nhẹ nhàng cười, thiếu niên phong lưu văn nhã, nụ cười dịu dàng.

Ôi chao thật tốt!

Lại một tên yêu nghiệt.

Không, đây không phải yêu nghiệt, đây quả thực chính là con cưng của trời mà!

Tử Ngọc cảm thấy rất vui mừng, đảo mắt, híp mắt cười mà nhìn Lăng Hiểu: "Ta thấy thân thể Lăng Hiểu đã tốt hơn rất nhiều rồi, chắc hẳn có thể tu luyện rồi đúng không? Bản chưởng môn ta vừa vặn thiếu một nội môn đệ tử..."

"Chưởng môn, ngài giữ chút thể diện đi!"

Đại trưởng lão bên cạnh cắt đứt lời Tử Ngọc, ngay sau đó híp mắt cười nhìn Lăng Hiểu: "Trưởng lão ta còn thiếu một chân truyền đệ tử, đúng vậy, chính là con, lần trước không phải ta đã từng nói với con sao? Con chắc là không quên chứ? Mọi việc đều theo thứ tự có trước có sau, cho dù là chưởng môn cũng không thể cướp đồ đệ của người khác đâu!"
Hai người đúng là đã bàn bạc rồi, chờ "Lăng Hiểu" trở về, sẽ để "nàng" theo Đại trưởng lão.

Nhưng mà bây giờ... hai huynh muội bọn họ đã đổi lại thân phận, mặc dù Lăng Hiểu sẽ không đổi bí tịch và trận pháp, nhưng mà dù sao cũng là một thiên tài tu luyện đó!

Đại trưởng lão đương nhiên không ngại thu nàng làm đồ đệ rồi.

Nhưng mà.

Tử Ngọc có chút không vui.

Bởi vì Lăng Hiểu vốn chính là đồ đệ của nàng mà!

Đồ đệ vừa yêu nghiệt vừa mạnh mẽ như vậy, một người có chút ít, hai người nàng tuyệt không chê nhiều! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play