Edit: Thu Hương
Lăng Hiểu hiếm khi ngủ ngon giấc.
Quả nhiên không cần lo lắng cho cơ thể của ca ca, cũng không cần tiếp tục cần cù tu luyện, cuộc sống như vậy thật quá tốt.
Thậm chí kiến Lăng Hiểu muốn ca hát---
Niềm vui ơi, đến đây nào! Dù sao chúng ta...cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!
(Bài Ngứa - Hoàng Linh)
Tuổi thanh xuân thật đẹp a!
Lăng Hiểu đi ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu.
Nàng có chút đợi không kịp muốn "mở ra" cuộc sống cá mặn của mình ở Thiên Nguyên đại lục.
"Tiểu thư."
Lúc này nha hoàn Lăng phủ vội vàng tới: "Tiểu thư, nên ăn sáng rồi, lão gia phu nhân đều đang ở trong phòng đợi."
"A..."
Lăng Hiểu híp mắt gật đầu đáp lại, không biết sáng nay Cố Tuyết Dao làm món gì ngon đây?
Tài nấu nướng của tiểu nha đầu này càng ngày càng tốt rồi.
Đi theo nha hoàn đến phòng ăn, Lăng Hiểu hơi ngẩn ra, bữa sáng hôm nay rất phong phú, chỉ tiếc là đều là mấy loại cá rồi thịt bình thường, không có linh thiện.
Hơn nữa...
Trong phòng ăn chỉ có Lăng Vô Thương và Lăng phu nhân, không thấy Lăng Tiêu và Cố Tuyết Dao.
"Ca ca đâu? Còn có Cố sư tỷ nữa?"
Lăng Hiểu tò mò hỏi một câu.
Lúc này Lăng phu nhân có chút xoắn xuýt, mà Lăng Vô Thương nhìn Lăng Hiểu một cái, thấp giọng nói: "Cố cô nương đó... có quan hệ như thế nào với con... không, là với ca của con?"
"Thế nào?"
Lăng Hiểu chớp mắt.
"Tối hôm qua hai người bọn nó lặng lẽ ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về!"
Lăng Vô Thương trầm giọng tiếp tục nói.
"Cái gì?"
Lăng Hiểu dừng bước, trong đầu nhất thời thoáng qua vô số hình ảnh.
Không cần nghĩ xiêu vẹo, nàng không có nghĩ những thứ thiếu nhi không nên nhìn, thật sự, tuyệt đối không có!
Nàng chỉ là đang nghĩ, Cố Tuyết Dao bây giờ lợi hại như vậy?
Trong vòng có mấy ngày đã công lược được ca ca nàng rồi?
Cái này...
Không thực tế đi?
Lăng Hiểu cảm thấy mình vẫn chưa đủ hiểu được ca ca mình, hơn nữa sinh đôi đều có tâm linh tương thông, từ tối hôm qua đến sáng nay, nàng cũng đâu có cảm thấy tâm tình phập phòng gì đâu?
"Được rồi, Hiểu nhi, ăn cơm trước đã."
Lăng phu nhân lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lăng Hiểu.
Nàng ngược lại hy vọng muốn có con dâu, dù sao tuổi của Lăng Tiêu cũng không còn nhỏ.
"Hiểu nhi, con cùng ca ca đều đã trưởng thành, cha cùng mẹ cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của các ngươi, những năm nay con vẫn luôn ở Tử Trúc Lâm, con thấy Cố cô nương đó như thế nào?"
Lăng phu nhân dò hỏi Lăng Hiểu.
Ách.
Lăng Hiểu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Ngoài thân phận là công lược giả, Cố Tuyết Dao có thể coi là người tốt.
Mà thêm một cái thân phận công lược giả này, thêm một phần, là nhân tố khiến Lăng Hiểu không xác định được.
"Thế nào?"
Thấy Lăng Hiểu không nói lời nào, Lăng phu nhân lại khẩn trương "Chẳng lẽ nàng..."
"Cha, nương, muội muội."
Lúc này, thanh âm của Lăng Tiêu đột nhiên truyền từ bên ngoài vào, cắt đứt câu nói của Lăng phu nhân.
Trong nháy mắt, bóng người của Lăng Tiêu và Cố Tuyết Dao xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai người tinh thần không tệ, đặc biệt là Lăng Tiêu...
Lăng Hiểu cảm giác được khí huyết trên người ca ca so với hôm qua ngưng tụ hơn không ít, thậm chí dường như muốn đánh vào vũ tông nhất phẩm!
Cái này....
Đây không phải quá nghịch thiên đi?
Suy nghĩ một chút, vị thiên tài võ đạo ngàn năm hiếm gặp đó, cũng dùng mất hơn năm năm, mới tu luyện được từ vũ sư cửu phẩm, lại mượn Cố Nguyên đan, dốc lòng mà đánh được tới vũ tông nhất phẩm.
Mà ca ca hắn....
Lại chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi.
Nếu không phải tình tiết quen thuộc, Lăng Hiểu thậm chí có chút hoài nghi....
Thế giới này nam chủ không phải là Sở Phàm, mà là ca ca nàng Lăng Tiêu mới đúng!