Edit: Thu Hương

"Hôm nay khí sắc Tiêu nhi không tồi."

Lăng Vô Thương vừa vào cửa liền khẽ mỉm cười nói với Lăng Tiêu, chỉ là nụ cười này có chút lạnh nhạt.

Lăng Tiêu cũng không thèm để ý, nhàn nhạt gật đầu.

Hắn từ khi sinh ra đã là một ma bệnh, mỗi dịp đầu năm đều sẽ bị người chê, điểm này, từ khi còn rất nhỏ, Lăng Tiêu đã hiểu, đừng nhìn bây giờ hắn mới chỉ mười tuổi, nhưng hắn đã sớm so với những đứa trẻ khác lý trí thành thục hơn rất nhiều.

"Bình thường phụ thân đại nhân luôn rất bận, sao hôm nay lại có thời gian đến thăm ca ca?"

Lăng Hiểu đứng sau lưng Lăng Tiêu, ngẩng đầu nhìn Lăng Vô Thương, trong giọng nói ẩn chứa chút bất mãn.

Lăng Vô Thương chỉ nhìn Lăng Hiểu một cái, lại không trả lời câu hỏi của nàng.

Bầy không khí trong hậu viện nhất thời có chút đè nén.


Im lặng một hồi, Lăng Vô Thương mới nói: "Cuối tháng này là sinh thần gia chủ đại nhân, năm nay nhà chính gửi thiệp mời tới, muốn ta mang Tiêu Nhi cùng đến dự thọ yến của Tịch gia chủ, nhưng mà..."

Lăng Vô Thương nhìn cơ thể nho nhỏ gầy yếu của Lăng Tiêu, tầm mắt rơi vào trên người Lăng Hiểu: "Hiểu nhi, ngươi cùng cha đi đi."

"Con?"

Lăng Hiểu còn chưa kịp phản ứng, Lăng Tiêu ngồi trên xe lăn nhưng đã đoán được: "Ý của phụ thân đại nhân là muốn muội muội giả trang ta, sau đó tham gia thọ yến của gia chủ đại nhân?"

"Đúng vậy." Lăng Vô Thương gật đầu.

Lần này thọ yến chỉ đích danh bảo hắn mang con trai tham dự, toàn bộ Lăng gia, dù là chi nhánh hay chủ nhà, ai không biết con trai Lăng Vô Thương hắn là một ma bệnh?

Rõ ràng là đang công khai châm chọc hắn, làm hắn khó chịu!

Lăng Vô Thương nuốt không trôi cục tức này, cho nên hắn nghĩ đến Lăng Hiểu.


Hai huynh muội vốn là song sinh, dung mạo giống hệt nhau, hơn nữa bây giờ tuổi bọn họ nhỏ không lớn, còn chưa phân biệt được nam nữ, mang nha đầu mồm miệng lanh lợi này đi, so với mang theo một Lăng Tiêu thân thể yếu đuối tốt hơn rất nhiều.

Huống chi...

Lăng gia gia chủ ở Đông Vọng thành, cách Thượng Võ thành rất xa, Lăng Tiêu ốm yếu, sợ rằng chịu không nổi thuyền xe vất vả.

"Con không đi."

Rất nhanh Lăng Hiểu cũng đã hiểu ý của Lăng Vô Thương, nhưng nàng không muốn làm theo ý hắn.

"Con đứa nhỏ này!" Lăng Vô Thượng trừng mắt nhìn.

"Cha trừng chết con, con cũng không đi." Lăng Hiểu theo bản năng đứng thẳng người.

"Muội muội."

Lúc này, Lăng Tiêu âm thầm kéo tay nhỏ của Lăng Hiểu, quay đầu khẽ cười với nàng: "Nghe nói Đông Vọng thành lớn gấp ba lần Thượng Võ thành, hơn nữa trong thành còn có rất nhiều đồ ăn ngon đâu, thân thể này của huynh chỉ sợ không cách nào ra cửa, không bằng muội đi thay huynh, xem Đông Vọng thành phồn hoa tựa cẩm kia, lại giúp huynh ăn thử đồ ăn ngon, có được không?"


"Ca ca?"

Lăng Hiểu sững sờ một chút, nàng không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ nói như vậy.

"Còn có..."

Lăng Tiêu nhìn Lăng Hiểu, lại quay đầu nhìn Lăng Vô Thương: "Phụ thân đại nhân làm tất cả cũng vì toàn bộ chi nhánh Lăng gia chúng ta, ngài không muốn bị người khác xem thường, ta coi như cũng là con trai của ngài, cũng không muốn thành nỗi xấu hổ của hắn, mà có thể hóa giải tất cả cũng chỉ có muội muội ngươi thôi."

"Muội?"

Lăng Hiểu chần chừ một chút, trong lòng cũng đột nhiên hiểu cái gì.

Đúng vậy, cũng bởi vì thể chất đặc thù của nàng, hấp thu hết khí vận và linh khí đáng ra của Lăng Tiêu, cho nên cuộc đời này của hắn từ khi còn chưa sinh ra đã bị thay đổi.

Cởi chuông phải do người buộc chuông.

Bây giờ, nàng làm thế thân của Lăng Tiêu, thay hắn cướp tất cả vinh quang địa vị vốn nên là của hắn, thao tác này, hình như... không xấu?
"Được! Cứ như vậy đi!"

Lăng Hiểu ánh mắt đột nhiên sáng lên, lớn tiếng nói: "Từ hôm nay trở đi, ta chính là đại thiếu gia Lăng gia - Lăng Tiêu!"

Lăng Tiêu: ...

Lăng Vô Thương: Chỉ để cho ngươi giả trang một lần mà thôi, sao nhìn ngươi lại nhập vai đến như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play