Edit: Hồ ly lông xù

""Xem ra con sông đó thật sự không còn nữa.""

Giọng Lăng Hiểu nghe không có chút tiếc nuối nào: ""Bỏ đi, chúng ta về thôi, đúng rồi, chừng nào thì ngươi quay về kinh thành? Ta muốn gặp nương của ngươi.""

""À, đúng rồi, về kinh thành, về kinh thành!""

Âu Dương Túy nghe Lăng Hiểu nói vậy bèn vỗ đầu một cái, vẻ mặt kích động: ""Ta lập tức trở về!""

Nói xong, hắn quay người trở về, lần này, Âu Dương Túy đi thẳng tới chỗ cỗ kiệu.

""Đứng lên đi, bản thiếu gia phải trở về!""

""Dạ!""

Mấy kiệu phu đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đứng ở nơi hoang vu này hiến máu cho muỗi nữa rồi.

Trở về thật tốt, trở về thật tốt!

Xong sớm về sớm, nếu vẫn còn thời gian, bọn họ còn có thể đi kiếm thêm chút bạc.

Đầu năm nay, bọn họ lao lực kiếm tiền rất cực khổ, không thể bỏ lỡ dù chỉ là một chút.

""Mời lão tổ tông.""

Lúc này Âu Dương Túy đã vén màn kiệu lên, vẻ mặt cung kính nói nhỏ.

Mấy kiệu phu đứng một bên nhìn nhau ——

Quên đi, Âu Dương thiếu gia nhất định là say rượu nói bừa!

""Tốt lắm.""

Lăng Hiểu cảm thấy khá hài lòng, trực tiếp bay vào trong kiệu, tất nhiên, nàng thực ra không cần phải ngồi kiệu, nhưng một chút lễ nghĩa vẫn cần phải có.

Một lát sau, Âu Dương Túy cũng ngồi vào bên trong cỗ kiệu, may thay cỗ kiệu đủ rộng rãi, Âu Dương Túy rất thức thời cuộn người lại thành một quả cầu, sợ bản thân chen đến chỗ Lăng Hiểu.

Điều này khiến Lăng Hiểu cảm thấy kì lạ.

Tựa như...

Nàng vẫn là một người bình thường.

Đường trở về kinh thành, ngược lại rất rộng và bằng phẳng.

Dọc đường đi, Âu Dương Túy ngồi trong kiệu ngủ gật, tửu lượng của thằng nhóc này không tốt lắm.

Hơn trăm năm qua, Lăng Hiểu chưa từng được nhìn thế giới bên ngoài mộ địa, cả đoạn đường, nàng dùng gió thổi nhẹ lên rèm cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên đường.

Hơn một canh giờ sau, cánh cổng kinh thành xuất hiện trước mắt Lăng Hiểu.

Đây là kinh đô của Đại Trinh quốc, thật tráng lệ!

Xem ra hơn một trăm năm qua, vương triều này đã phát triển rất thịnh vượng a.

......

Chiếc kiệu dừng ở bên ngoài cổng thành phía Bắc, dù sao thì đây cũng là chỗ trọng yếu của kinh đô, tất cả mọi người muốn đi vào thành đều phải xếp hàng kiểm tra, nếu là từ nơi khác đến còn cần phải xuất trình giấy đi đường và giấy tờ chứng minh thân phận.

Đương nhiên, quy tắc kiểm tra người trong kinh thành tương đối đơn giản, vì vậy rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Bốn người kiệu phu ngược lại không có gì cần tra xét.

""Người bên trong kiệu là ai, sao còn chưa xuống kiệu?"" Thị vệ thủ thành lạnh lùng hỏi.

""Quan gia, người trong kiệu là đại thiếu gia của Âu Dương gia, trưa nay Âu Dương thiếu gia có uống chút rượu, chắc giờ vẫn chưa tỉnh ngủ.""

Đại thiếu gia của Âu Dương gia?

Thị vệ kia hơi sửng sốt.

Chẳng lẽ là vị công tử bột quần là áo lượt, Âu Dương Túy?

Hắn không khỏi nhíu mày, thật xui xẻo, tự dưng lại đụng phải vị gia này.

""Quan gia, có cần tiểu nhân đi gọi Âu Dương thiếu gia không ạ?"" Kiệu phu thấp giọng hỏi.

""Bỏ đi bỏ đi, các ngươi vào trong đi.""

Thị vệ thủ thành cũng không muốn đắc tội Âu Dương Túy, vị này lai lịch không nhỏ, mà Âu Dương Túy lại là con trai độc nhất của gia chủ Âu Dương gia và cũng là hậu duệ duy nhất của gia tộc Âu Dương.

Người này, không thể trêu chọc, không thể trêu chọc.

......

Cứ như vậy, cỗ kiệu một đường bình an vô sự tiến vào kinh thành, đi thẳng một mạch đến phủ đệ của Âu Dương gia.

Lại qua hai khắc, cỗ kiệu chậm rãi dừng lại trước cửa một tòa nhà lớn.

Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn phản chiếu trước cổng tòa nhà, ba chữ lớn ""Âu Dương phủ"" lấp lánh ánh vàng, đặc biệt chói mắt.

Chậc chậc, thật đúng là một gia tộc thổ hào.

Lúc này, Lăng Hiểu đã từ trong kiệu bay ra ngoài, cực kỳ hứng thú nhìn phủ đệ của Âu Dương gia.

Chỗ này phong thủy tốt, quý khí ngất trời nha!

Điểm duy nhất không được hoàn mỹ, chính là thiếu hụt sức mạnh.

Ừm, có lẽ là do Âu Dương Túy là người kế thừa duy nhất... Thực sự quá kém mà.

Âu Dương Túy: Tích, kiểm tra, ngày đầu tiên bị lão tổ tông ghét bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play