Vào ban ngày, linh hồn Lăng Hiểu không chân thực lắm, nhưng thị lực của nàng rất tốt, từ xa, Lăng Hiểu đã nhìn thấy mấy bóng người.
Một, hai, ba...
Tổng cộng có năm người.
Bốn người trong đó ăn mặc khá giống nhau, như là nô bộc trong nhà, người còn lại y phục gấm vóc hoa lệ, trắng trẻo, tuấn tú phi phàm, nhìn qua là biết tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có.
Đám người này tới đây làm gì?
Lăng Hiểu đang nghi hoặc, chợt thấy tiểu công tử vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong bụi cỏ, nhìn một tấm bia mộ mừng rỡ như điên: ""Đúng vậy, chính là chỗ này, không sai!""
Hắn vừa nói, vừa vui vẻ lấy ra mấy đồng bạc vụn thưởng cho bốn người.
""Các người đi vào thôn trấn bên cạnh mua ít dụng cụ, mang về cắt bỏ hết cỏ dại xung quanh đây cho ta, trong hôm nay, ta muốn nơi này thật sạch sẽ, còn có...""
Âu Dương Túy lại lấy ra một khoản tiền: ""Ngươi giúp ta mua một chút đồ ăn, tốt nhất là có cả rượu và thịt, lát nữa cầm qua đây cho ta, làm xong, bổn thiếu gia sẽ trọng thưởng!""
""Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi làm ngay!""
""Âu Dương thiếu gia, người chờ chút, chúng tôi sẽ quay lại ngay!""
Đám người đó nhận tiền, lập tức chạy đi làm việc.
Một mình Âu Dương Túy thong thả đi dạo xung quanh.
Lăng Hiểu quan sát hắn từ xa, vừa rồi nàng cũng nghe được, những người đó gọi hắn là Âu Dương thiếu gia.
Chẳng lẽ, hắn chính là Âu Dương Túy?
Trong lúc Lăng Hiểu đang suy nghĩ, Âu Dương Túy bất giác đã đi tới mộ của Lăng Hiểu.
""Hử?""
Âu Dương Túy chợt dừng lại, sau đó nhìn xung quanh, vẻ mặt quái dị nói: "" Chỗ này tại sao lại mát mẻ hơn những nơi khác vậy?""
Lăng Hiểu:...
Giác quan của thằng nhóc này rất nhạy bén.
Lăng Hiểu ung dung thản nhiên lượn một vòng quanh Âu Dương Túy, còn đưa tay ra quơ quơ.
Nhưng dường như Âu Dương Túy không nhìn thấy nàng.
Thật đáng tiếc.
Lúc này, Âu Dương Túy đã tìm thấy một chỗ bên cạnh Lăng Hiểu và ngồi xuống.
Nếu nơi này mát mẻ như vậy, hắn đương nhiên là muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Dù sao chờ mấy tên kia làm xong chuyện, đoán chừng cũng phải mất rất nhiều thời gian.
""Nơi này rừng núi hoang vắng, thực sự không phải nơi cho người ở.""
Ngồi một lúc lâu, Âu Dương Túy đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc.
Bởi vì hắn phát hiện, chỗ mình ngồi, không chỉ càng ngày càng mát mẻ, hơn nữa, xung quanh không thấy bất kì con rắn, côn trùng, chuột hay kiến gì cả.
Nơi hoang vu này... Thật kì lạ!
Chẳng lẽ...
Âu Dương Túy đột nhiên rùng mình.
""Phi phi, không nên tự mình hù dọa mình!""
Hắn ôm bả vai định đứng dậy đổi chỗ khác, nhưng thời điểm quay người lại, hắn phát hiện chỗ mình vừa ngồi có một tấm bia mộ đã bị ăn mòn theo năm tháng.
Chữ khắc trên bia mộ gần như không thể nhìn được rõ ——
Hình như là Lăng gì đó...
""Đừng trách ta, đừng trách ta, ta chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện, tổ tiên đại nhân chớ nên trách tội a!""
Âu Dương Túy phát hiện ra bia mộ của Lăng Hiểu, ngay lập tức khẩn trương vái lạy: ""Nương ta cũng là con cháu của Lăng gia, cho nên, ta cũng là tôn tử của ngài, xin ngài đừng trách tội ta, dù sao hiện giờ cả Lăng gia chỉ còn lại mỗi nương ta.""
Âu Dương Túy vừa vái lạy, miệng vừa lẩm bẩm.
Lăng Hiểu nghe được lời của Âu Dương Túy, hơi sững sờ ——
Lăng gia, sao chỉ còn lại một hậu nhân rồi?
Mà Âu Dương Túy chính là con trai hậu nhân duy nhất của Lăng gia?
""Lăng gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ còn lại một mình nương của ngươi?""
Lăng Hiểu kinh ngạc, theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong nàng có chút hối hận ——
Âu Dương Túy có nghe được lời của nàng đâu.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Âu Dương Túy đột nhiên biến đổi, giọng nói bắt đầu run rẩy: ""Ai, ai đang nói chuyện?""
Hắn vậy mà nghe được lời của Lăng Hiểu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT