Cách cái giường hắn nằm không xa, Lăng Hiểu ngồi trên ghế, có vẻ như đã ngủ thiếp đi.
Đồng hồ báo thức trên giường chỉ vào số 2 giờ 37 phút.
Lúc này, Sở Mặc vẫn luôn nằm ngủ trên giường đột nhiên nhíu mày, bắt đầu sử dụng tay chân, ra sức đấm đá, chăn đắp trên người lập tức bị đá xuống dưới giường.
Lăng Hiểu ngồi trên ghế nghe tiếng động, lập tức mở mắt ra.
"Sở Mặc!"
Cô vội vàng đứng dậy, chạy tới bên cạnh Sở Mặc.
"Đừng mà."
"Đừng đuổi theo tôi."
Sắc mặt Sở Mặc tái nhợt, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hai tay hắn nắm chặt, có vẻ cực kì hoảng sợ.
"Sở Mặc, đừng sợ, em tỉnh dậy đi!"
Lăng Hiểu có chút lo lắng.
Thời điểm trong phòng sách, bộ dạng sợ hãi của Sở Mặc, Lăng Hiểu rất quan tâm.
Cô thực sự tò mò, Sở Mặc nằm mơ thấy cái gì?
Hơn nữa...
Cơn ác mộng này không ngừng lập đi lập lại, có phải rất kỳ quái không?
Rốt cuộc là...
Mơ thấy cái gì?
Ánh mắt Lăng Hiểu dần dần trở nên nghiêm trọng.
Lúc này.
Trong giấc mơ của Sở Mặc.
Một đám người hung ác cầm đao kiếm đang đuổi theo hắn.
Trong mơ Sở Mặc thân bất do kỷ, hắn cảm thấy tốc độ của mình rất nhanh, không ngừng chạy về phía trước, nhưng cả con đường dính đầy máu tươi của hắn.
Hắn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Cực kỳ sợ hãi.
"Sở Mặc! Ngươi không còn đường lui nữa! Mau giao đồ ra đây!"
"Đúng vậy, mau giao bí tịch ra đây! Chúng ta sẽ tha chết cho ngươi!"
"Ngươi là phản đồ sư môn, lấy tư cách gì tu luyện bí tịch sư môn chứ!"
Đám người vừa đuổi theo hắn, vừa la hét.
Bí tịch gì?
Sư môn gì?
Sở Mặc không biết gì cả, hắn thật sự rất sợ!
Ông nội.
Chị ơi.
Con rất sợ!
Sở Mặc sợ muốn khóc, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy một chút hơi ấm quen thuộc, bên tai truyền tới tiếng kêu của Lăng Hiểu.
"Sở Mặc em đừng sự! Mau tỉnh lại!"
Chị ơi!
Sở Mặc giật mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đúng rồi, đây là giấc mơ.
Hắn đang nằm mơ.
Tỉnh lại là được rồi.
Tỉnh lại liền không có chuyện gì nữa rồi!
Nhưng mà, phải thoát khỏi ác mộng này thế nào đây?
Sở Mặc không biết.
Lúc này, hắn cảm thấy cơ thể của mình dừng lại, bởi vì phía trước, chính là vực sâu vạn trượng!
"Sở Mặc, ngay cả trời cũng muốn diệt ngươi!"
"Ha ha ha, còn không mau giao bí tịch sư môn ra đây!"
Những giọng nói này lại tới, mang theo ác ý và tiếng cười nhạo.
"Cho dù ta chết, cũng không đem bí tịch giao cho đám ác nhân các người!"
Lúc này, Sở Mặc nghe thấy tiếng nói đó.
Đây là... giọng của hắn?
Nhưng mà hình như cũng không phải giọng của hắn.
Sở Mặc lập tức hoang mang, ngay sau đó hắn cảm thấy cơ thể của mình lao xuống vực.
"A!"
Sở Mặc mở mắt ra.
"Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!"
Lăng Hiểu hiện tại đang ngồi bên cạnh giường, nắm chặt bàn tay của Sở Mặc.
"Sở Mặc, em có sao không?"
"Chị."
Sở Mặc thở dố.c, ra sức nắm tay Lăng Hiểu: "Em... em chết rồi!"
Cái gì?
Lăng Hiểu ngơ người, kinh ngạc nhìn Sở Mặc: "Đừng nói bừa, phì phì phì, đồng ngôn vô kỵ!"
"Không, không phải em chết."
Sở Mặc lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.
"Mà là em đã chết rồi."
Lăng Hiểu:...
Cho nên, rốt cuộc là ai chết?
"Em bình tĩnh lại, rồi, hít sâu, nói cho chị biết, trong giấc mơ của em, em mơ thấy cái gì hả?"
Lăng Hiểu nhìn Sở Mặc, cô có dự cảm, giấc mơ của Sở Mặc, có liên quan tới tuyến chính của kịch tình, có lẽ cực kì quan trọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT