Edit: cầm thú

"Được, được ạ."

Nghe Lăng Hiểu nói vậy, Sở Mặc lập tức vỗ tay vẻ mặt hưng phấn nói được, hắn rất thích chơi kéo búa bao với Lăng Hiểu.

Hai người ngựa quen đường cũ tiếp tục chơi.

Sau đó, Hạ Vi Vi liền được chứng kiến hiện trường chơi trò chơi trong sách giáo khoa.

Lăng Hiểu cũng sẽ cố ý để thua Sở Mặc, nhưng tiến hành theo chất lượng, từ đầu chỉ để Sở Mặc thắng một ván.

Sau đó cổ vũ hắn cố lên.

Sau đó, Lăng Hiểu cố ý thua hai lần.

Lại sau đó...

Lần lượt để Sở Mặc thắng nhiều hơn, sau đó hai người đánh thành thế hòa!

"Chúng ta hòa nhau, lần nhau lại tranh đua cao thấp!"

Cuối cùng, Lăng Hiểu thề non hẹn biển, nói chuyện vô cùng nghiêm túc.

"Được, chị, lần sau em nhất định có thể thắng."

Sở Mặc ở bên cạnh còn rất nhiệt tình!

Hạ Vi Vi:....

Bàn về dụ dỗ con nít, cô xin thua!

Tại hạ can tâm tình nguyện chịu thua!

Bữa tiệc của Sở gia chính thức bắt đầu, Sở Uyên gọi Lăng Hiểu và Sở Mặc đến bên cạnh ông, ở trước mặt khách khứa, tuyên bố chuyện hôn sự của Sở gia và Lăng gia.

Tin tức này vừa ra, ngược lại không có bao nhiêu người kinh ngạc, tất nhiên, người ở đây đã sớm đoán ra được.

Cho dù mọi người kinh ngạc cũng được, hâm mộ cũng được, vẻ mặt mọi người đều vui vẻ chúc mừng Sở Uyên và Hứa Văn Thành.

Bây giờ Hứa Văn Thành là người chiến thắng lớn nhất, một gương mặt già, cả đêm cười không ngừng, chưa từng dừng lại.

"Chị, vị hôn thê là gì?"

Lúc này Sở Mặc đi xuống sân khấu, vẻ mặt mịt mù nhìn Lăng Hiểu, tò mò hỏi một câu.

Ông nội nói Lăng Hiểu là vị hôn thê của hắn.

Nhưng mà Lăng Hiểu rõ ràng là chị của hắn!

Sở Mặc cảm thấy đầu óc của hắn không đủ dùng.

Rõ ràng Lăng Hiểu nói hai năm qua hắn thông minh hơn rồi á!

Nhưng mà vì sao... mình nghe không hiểu bọn họ nói gì?

Thật là buồn bực.

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Sở Mặc, Lăng Hiểu giơ tay vỗ đầu hắn: "Cũng không phải vị hôn thê, em không cần quan tâm, chỉ cần nhớ chị là chị của em được rồi, sau này quãng đời còn lại... là chị che chở cho em, hiểu không?"

"A, chị che chở cho em."

Sở Mặc ngây ngốc gật đầu.

Ghi tạc lời nói của Lăng Hiểu vào trong lòng.

Vị hôn thê là vô ích.

Chị gái mới có tác dụng!

Hiểu rồi!

Mình thật thông minh.

......

Sau khi Sở gia và Lăng gia tuyên bố chuyện thông gia, công ty hai nhà càng hợp tác khăng khít.

Dựa vào quan hệ với Sở gia, công ty Hứa Văn Thành sinh lời gấp mấy lần, đồng thời có Sở gia trợ giúp, ông có thể mở rộng thêm mấy sản nghiệp, có thể nói tài nguyên dồi dào, làm ăn phát triển!

......

Bốn năm sau, sinh nhật mười tám tuổi của Lăng Hiểu, Hứa Văn Thành đón cô trở về Hứa gia.

"Ông và Sở gia gia đã thương lượng xong, hiện tại Sở Mặc cũng lớn rồi, có thể tự mình lo liệu sinh hoạt, cháu cũng đến tuổi học đại học rồi, chúng ta định đưa cháu tới học giáo dục chuyên môn, đợi cháu tốt nghiệp đại học, có thể kết hôn với Sở Mặc."

Hứa Văn Thành hiện tại có chút già nua, nhưng ánh mắt vẫn còn lợi hại lắm.

Nghe Hứa Văn Thành nói vậy, Lăng Hiểu không nói tiếng nào.

Giáo dục chuyên môn là cái quỷ gì?

Mị bằng lòng dỗ trẻ cả đời!

Nhưng mà....

Thế giới này quá nhiều thứ cô không biết, Lăng Hiểu đoán kịch tình trong tương lai Sở gia và Hứa gia nhất định sẽ trở mặt.

Thậm chí Hứa gia còn chiếm đoạt tài sản của Sở gia.

Đến lúc đó, Sở Mặc sẽ rất thảm.

Lăng Hiểu sẽ từ hôn với Sở Mặc, nhưng cô không định mặc kệ không quan tâm tới Sở Mặc.

Cô lớn như vậy, cho dù ra ngoài chuyển gạch, công việc đó thu nhập cũng ổn.

Nuôi một đứa em trai, không thành vấn đề đâu.

Thế nhưng, thế giới bây giờ rất hiện đại, nơi nơi đều là nhân tài, lỡ như sau này nhân viên vệ sinh nhân viên chuyển gạch đều cần bằng cấp thì phải làm sao?

Các nghề nghiệp vẫn luôn cạnh tranh ác liệt!

Cho nên, cái bằng đại học này, vẫn có tác dụng của nó, đề phòng trước vẫn tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play