Lăng Hiểu mất, phong khinh vân đạm, ngay cả ánh nắng chói chang thường ngày cũng không chói mắt nữa.
Ngoại trừ Lăng Xuyên và Lăng Vệ Chu vẫn canh giữ bên cạnh Lăng Hiểu, liên tục có võ giả trên toàn cầu tới.
Bọn họ...
Đều là học sinh của Lăng Hiểu.
Cho dù hiện tại bọn họ có tu vi gì, cho dù bây giờ bọn họ có thân phận nào.
Bây giờ.
Bọn họ chỉ có một thân phận duy nhất.
Đó chính là...
Học sinh của cô Lăng.
......
Phương Đường thị, liên minh võ giả, Anh Linh đường.
Hôm nay Anh Linh đường một màu trắng tinh, tất cả các võ giả có tên tuổi ở Phương Đường hầu như đều tập hợp ở nơi này.
Mặc dù Lăng Hiểu không phải võ giả, nhưng linh vị của cô, có tư cách tiến vào nơi này, bởi vì cô đã bồi dưỡng ra một nhóm lớn võ giả ưu tú nhất ở Phương Đường thị!
"Cô Lăng, thật xin lỗi, em tới trễ rồi!"
Mạc Thiên Kiều toàn thân áo trắng, chậm rãi đi đến.
Năm đó hắn là thiếu niên mặt mũi bầm dập, hiện giờ trưởng thành ngọc thụ lâm phong, trở thành người đàn ông chững chạc.
Võ giả loài ngoài đột phá tu vi đại tông sư, có thể bảo trì dung mạo trăm năm không đổi, Mạc Thiên Kiều tuổi trung niên liền đột phá đại tông sư, cho nên, cho dù hơn trăm tuổi, khuôn mặt của hắn vẫn chỉ chừng 30 tuổi.
Thời điểm còn trẻ, Mạc Thiên Kiều cố gắng tập võ, mỗi lần bị đánh, tâm nguyện lớn nhất của hắn chính là đoạt lại gia sản của cha.
Hiện giờ vật đổi sao rời, hắn đã là thất phẩm đại tông sư, tiền tài danh lợi đối với hắn chỉ là mây khói.
Đứng trước linh đường, Mạc Thiên Kiều nghĩ tới cảnh tượng bản thân lần đầu tiên gặp cô Lăng.
Năm đó cô đến võ trường, một đường kéo hắn trở về phòng học.
Năm đó cô không chút lưu tình cầm cục gạch đánh hắn đến ói ra máu....
Toàn bộ mọi chuyện, giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Hiện tại.
Hắn công thành danh toại, có được vị trí của riêng mình, mà cô giáo của hắn... đã an nghỉ dưới lòng đất mãi mãi.
Không thể nhìn thấy Lăng Hiểu vào thời khắc cuối cùng, là tiếc nuối đời này của Mạc Thiên Kiều.
"Nếu... nếu không phải gặp chuyện, em đã sớm tới đây rồi."
Mạc Thiên Kiều còn đang hối hận nói.
"Đến muộn tốt hơn là không đến."
Lúc này, phía sau Mạc Thiên Kiều bỗng nhiên truyền tới giọng nói lạnh băng của nữ.
Mạc Thiên Kiều quay đầu, nhìn thấy cô gái xinh đẹp dáng người cao ráo, đang đi đến.
Có thể nhìn ra chính là Kiều Y Na năm đó.
"Kiều Y Na, cậu đến rồi."
Mạc Thiên Kiều nói: "Mấy chục năm không gặp, nghe nói bây giờ cậu đã trở thành cao tầng của liên minh võ giả."
"Đều là hư danh mà thôi."
Tuy trên mặt Kiều Y Na không cảm xúc, nhưng trong ánh mắt dường như rất xúc động.
Đứa trẻ nhút nhát năm xưa, hiện giờ đã trở thành nữ võ giả nổi tiếng, lại là trưởng lão đốc sát viện của liên minh võ giả khiến người ta nghe thấy liền sợ mất mật.
Cô là học sinh có thiên phú tê nhất của năm nhất.
Hiện giờ, có thể đạt được thành tựu kinh khủng như vậy, ngoài trừ sự cố gắng của bản thân, sự trợ giúp của gia tộc, còn có một thứ, cô không bao giờ quên.
Đó chính là ơn dạy bảo của cô Lăng.
"Cô Lăng ra đi rất bình thản."
Kiều Y Na nhìn tấm hình trên linh đường, là ảnh của Lăng Hiểu, có thể dùng chữ "bình thản" để hình dung.
Mấy năm nay, Kiều Y Na chưa từng rời khỏi Phương Đường thị, cô tận mắt chứng kiến thành phố này trở thành đại thành thị, trở thành cái nôi của rất nhiều võ giả.
Học viện võ đạo Phương Đường, từ ban đầu là bất nhập lưu, cho tới bây giờ đã trở thành một trong mười học viện nổi tiếng nhất toàn cầu.
Trong đó...
Có một phần công lao của cô Lăng.
"Cả đời cô dạy dỗ được một số lượng lớn võ giả, tuy rằng cô giáo không phải võ giả, cũng chưa từng giết một con yêu thú nào, nhưng cô ấy là người chúng ta kính trọng nhất."
Kiều Y Na, tiến tới di ảnh của Lăng Hiểu cúi bái.
Lúc này, có rất nhiều người tới phúng viếng, đa số đều là học sinh của Lăng Hiểu, trong đó khiến người ta chú ý nhất là Tô Nhược Băng.
Hiện giờ cô đã trở thành giáo viên chủ nhiệm của học viện võ đạo Phương Đường, cô dẫn theo một số học sinh mặc đồng phục, chậm rãi đi đến.
Bọn họ, đều tới đưa tiễn cô Lăng đoạn đường cuối cùng!
"Còn thiếu mỗi tên kia."
Mạc Thiên Kiều nhìn Tô Nhược Băng ở giữa đám người, còn có Tống Vĩ, nhóm Tư Anh Bình, đều là học sinh năm nhất năm đó, chỉ còn cần sống, tất cả đều đến đây.
Bọn họ là nhóm học sinh đầu tiên của Lăng Hiểu, cũng là nhóm học sinh bị ảnh hưởng lớn nhất từ cô.
Chỉ còn thiếu tên kia.
Vẻ mặt Mạc Thiên Kiều có chút kì dị.
Tên mập chết bầm kia, tên đó, hắn đang ở đâu vậy?
......
Cùng một thời gian, cách Phương Đường thị khoảng mười vạn dặm, trên hoang mạc.
Hai bóng dáng đang chiến đấu hăng hái.
Nơi này là khu vực yêu thú hoạt động, ngày thường ít người lui tới, mà giờ phút này, hai người giống như liều chết, không ngừng tiến đánh đàn yêu thú.
"Ông nội, con muốn chết! Không được! Không được, thật sự đánh không nổi nữa rồi!"
Giọng một thiếu niên vang lên.
"Đánh không nổi thì để bị đánh đi, bị đánh khiến người ta tiến bộ!"
Một người khác lớn tiếng nói: "Hiện tại là thái bình, mấy thằng nhãi chúng mày đều không muốn cố gắng tiến bộ! Mày qua đó cho ông!"
Bóng dáng mập mạp, một cước đá cháu trai của hắn đến trước đàn yêu thú, ngoài miệng không ngừng nói thầm: "Mày yên tâm, trước khi mày bị đánh chết, ông nội sẽ lao tới cứu, cái này ông có kinh nghiệm, tin tưởng ông! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thiếu niên:...
Ông có kinh nghiệm gì chứ!
Ông xác định là ông nội ruột chứ?
Hắn chắc chắn hắn được nhặt về từ đống rác!
......
Mắt thấy cháu trai bị một đám yêu thú vây công, người đàn ông mập mạp không chút nóng nảy, thậm chí, còn rãnh rỗi mở điện thoại ra coi, lầm bầm lầu bầu: "Đã lâu không liên lạc với người nhà, không biết... hửm?"
Đột nhiên bàn tay hắn ngừng lại, nhìn tin tức người trong nhà mới gởi tới, đôi mắt lập tức đỏ lên.
Cô giáo của hắn, đi rồi.
Cô Lăng...
Tên mập này chắc chắn là Lương Bất Phàm rồi.
Lúc này Lương Bất Phàm ngây người ra, vài giây sau, rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vọt vào đàn yêu thú cứu cháu trai mình ra.
Hu hu hu, ông nội cuối cùng cũng biết đau lòng cho hắn rồi!
Thiếu niên chưa kịp vui mừng, đã bị ông nội hắn phá không mà đi.
"Ông nội, ông nội ngài muốn đi đâu a! Mau thả cháu xuống đi!"
Giữa không trung, thiếu niên la to.
"Ngậm miệng!"
Lương Bất Phàm giọng nói trầm xuống: "Chúng ta mau chóng trở về!"
.........
Chân trời góc bể, vô số bóng dáng, đều giống như Lương Bất Phàm, bay nhanh về hướng Phương Đường thị.
Nếu như Lăng Hiểu biết học sinh của mình đều nhớ tình xưa như vậy, cô nhất định vui vẻ lấy cục gạch ra, hét lớn một tiếng.
Không uổng công cô đánh các em nhiều năm như vậy!
Các em quả nhiên... đều là đứa trẻ ngoan!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT