Gặp mặt và từ biệt Lương An là ngoài dự liệu của Lăng Hiểu.
Nhưng mà tất cả đều rất hợp tình hợp lý.
Nhìn bóng lưng Lương An rời đi, Lăng Hiểu cảm nhận được hắn quyết tâm đi chịu chết.
Đây chính là tinh thần của võ giả?
Không biết ba ba và anh ở trên chiến trường như thế nào rồi?
Thật ra Lăng Hiểu cũng muốn đi tới mảnh đất chết chóc kia, thế nhưng...
Cô biết, trên người cô còn mang trách nhiệm nặng nề hơn.
Đang lúc Lăng Hiểu chuẩn bị xoay người rời đi, không khí bên cạnh đột nhiên dao động, bóng dáng Lăng Xuyên đạp không mà đến.
"Anh?" Lăng Hiểu ngẩn ra, không ngờ Lăng Xuyên sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trên người hắn còn mang theo sát khí chưa tan hết, quần áo hắn mặc cũng dính đầy máu.
"Anh, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến thế nào rồi? Ba và mọi người không sao chứ?"
Lăng Hiểu lo lắng hỏi một câu.
"Không sao, mọi người đều khỏe, đúng rồi, Bạch Trăn đâu?"
Giọng nói Lăng Xuyên quả thật rất bình tĩnh.
Mặc dù hắn không biết vì sao Lăng Hiểu lại đặt tên Bạch Trăn cho dị thú kia, nhưng tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, Lăng Xuyên cũng không có thời gian dò hỏi Lăng Hiểu.
"Ở chỗ này."
Lăng Hiểu sờ túi, lấy con thú lông xù xì cuộn thành một cục ra.
Thứ này, hết ăn rồi lại ngủ, mấy ngày trước còn làm bộ ngủ đông.
Lăng Hiểu so sánh mình với hắn cảm thấy bản thân là NPC vất vả nhất thế giới.
"Đưa nó cho anh mượn, cần dùng đến."
Lăng Xuyên nhìn thấy bóng dáng Bạch Trăn, ánh mắt sáng lên, theo bản năng giơ tay muốn bắt lấy nó.
"Oa hu."
Ngay sau đó, Bạch Trăn cảnh giác kêu lên một tiếng, lông dựng đứng, chạy trốn theo ống tay áo, leo lên đầu vai Lăng Hiểu.
"Ngươi chạy cái gì?"
Lăng Hiểu có chút kinh ngạc nhìn lên bả vai mình.
"Ta không thể đi với hắn, ta không đi, chết cũng không đi."
Giọng nói Bạch Trăn vang lên trong ý thức của Lăng Hiểu.
Hửm?
Lăng Hiểu hơi nhíu mày một chút, quay đầu nhìn Lăng Xuyên: "Anh, anh muốn đưa Bạch Trăn lên chiến trường sao? Hắn ngoại trừ ăn với ngủ, không có sức chiến đấu!"
"Qủa thực nó không có sức chiến đấu, nhưng mà... huyết mạch của dị thú này có công dụng cực kì đặc biệt."
Lăng Xuyên nghe Lăng Hiểu hỏi, trực tiếp đi vào vấn đề, cũng không có gạt cô: "Huyết mạch của nó cực kì mạnh và đặc biệt, hiện tại anh không có thời gian giải thích nhiều với em, anh chỉ có thể nói với em, máu của nó, có thể cứu người! Cứu rất nhiều người!"
Máu...
Còn có thể cứu người?
Lăng Hiểu ngẩn ra.
Hóa ra Lăng Xuyên không mang Bạch Trăn đi chịu chết, mà là... đưa hắn đi truyền máu?
Bạch Trăn: Chính là truyền máu đó! Chỉ cần rơi vào tay hắn liền trở thành công cụ người tiếp máu, à... không, là công cụ thú!
Còn không bằng chết đi cho rồi nha!
Đã chết liền hết chuyện, kết thúc công việc thuận lợi.
Còn sống....
Liền bị lấy máu không ngừng, bị áp bức không ngừng.
Rất thảm đó.
"Tóm lai ta không đi đâu, đánh chết ta, ta cũng không đi."
Bạch Trăn ở trong ý thức của Lăng Hiểu còn đang yếu ớt chống trả.
"Được, được, em biết rồi!"
Lăng Hiểu gật đầu, không chút do dự bắt lấy Bạch Trăn, đưa tới trước mặt Lăng Xuyên: "Anh, cầm đi cứ dùng theo ý anh! Thời điểm lấy máu nhớ xuống tay chuẩn vào, đừng để hắn chết vì thiếu máu, như vậy thì tổn thất trầm trọng!"
Bạch Trăn:....
Mẹ nó!
Ngươi là phản đồ bán đứng đồng đội!
Lăng Hiểu: Cái gì mà bán hay không bán đứng, chẳng phải mua bán tình yêu.
Thân là một NPC nên nghiêm túc hoàn thành trách nhiệm của mình a!
Lăng Hiểu còn nhớ rõ thời điểm bản thân gặp Bạch Trăn, Bạch Trăn lỡ miệng nói một câu, hắn là linh thú phụ trợ, lúc ấy Lăng Hiểu chưa để ý, hiện tại cô rốt cuộc hiểu rõ cái "phụ trợ" nghĩa là gì rồi.
Hắn thật đúng là thuần phụ trợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT