Sau khi được cha cho phép, Lăng Hiểu càng thêm yên tâm ở trong học viện muốn làm gì thì làm, phì, là dạy trẻ thành người.
Học sinh năm nhất đều cực kì cố gắng, mỗi một học sinh khi đi học đều vô cùng nghiêm túc, thời điểm bị đánh cũng rất ngoan ngoãn.
Đặc biệt là bạn học Mạc Thiên Kiều.
Một ngày không đánh hắn ba lần, hắn sẽ không thấy hạnh phúc!
Mà lá gan của Kiều Y Na cũng từ từ trở nên lớn, lúc đi học cũng giơ tay trở lời vấn đề, thời điểm bị đánh, cũng biết phản kích lại rồi.
Lăng Hiểu: Mị rất hài lòng a!
Cứ như vậy, một học kỳ liền kết thúc.
Chớp mắt, lại tới giao thừa.
"Cô Lăng chúc mừng năm mới!"
"Cô ơi em gởi quà cho cô, cô thu được không ạ?"
Buổi sáng ngày ba mươi, tiếng điện thoại di động vang lên không ngừng.
Học sinh năm nhất đều nhắn tin gọi điện thoại chúc mừng cô, mà học sinh có năng lực như Lương Bất Phàm và Kiều Y Na, đặc biệt gởi cho cô rất nhiều quà.
Tất nhiên, đồ vật quá quý trọng, Lăng Hiểu không thể lấy.
Hai vị bạn học này cũng rất hiểu tâm lý người ta, đặc biệt gởi đồ ăn vặt cho Lăng Hiểu, đủ loại nha, Lăng Hiểu không cần phải ra ngoài đi mua.
Nhìn bộ dáng say mê ăn đồ ăn vặt của Lăng Hiểu, Lăng Vệ Chu cười nhẹ.
Bây giờ, là ngày đoàn viên.
Lăng Xuyên sẽ về nhà chứ nhỉ?
......
Nơi nào đó ở Phương Đường.
Cùng một tòa thành, nhưng khác góc phố, mỗi nhà đều có giao thừa của riêng họ.
Mạc gia.
"Mẹ, ăn nhiều một chút."
Mạc Thiên Kiều gắp đồ ăn cho mẹ hắn.
Mẹ Mạc ngồi bên kia chỉ cười cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt con trai của mình, từ khi trong nhà xảy ra chuyện, con trai của bà liền một đêm trưởng thành.
Hiểu chuyện, hiếu thuận, cũng rất cố gắng phát triển!
Duy nhất một điểm...
Đứa nhỏ này quá thích đánh nhau, hàng ngày đều bị đánh mặt mũi bầm dập.
Bà hỏi hắn, hắn không chịu thừa nhận, nói là tu luyện! Thầy cô đặc biệt yêu mến!
Làm gì có thầy cô nào sẽ đánh học sinh bầm dập như vậy chứ?
Mẹ Mạc không đọc sách nhiều, nhưng không có nghĩa là bà ngốc!
Nhưng mà...
Con trai không chịu nói thật, bà chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cũng may hiện tại nghỉ đông, con trai được ở nhà, không tiếp tục ra ngoài đánh nhau, mặt mũi cũng không giống đầu heo nữa rồi.
Mẹ Mạc: Vui vẻ, con trai mình rốt cuộc cũng có hình người rồi.
Mạc Thiên Kiều:...
Thật nhớ ngày tháng bị cô Lăng đánh.
Hắn còn muốn... tiến bộ!
......
Biệt thự Lương gia.
Sáng sớm ngày ba mươi, Lương Bất Phàm liền đi theo cha hắn đi xung quanh chúc tết, thuận tiện thu một đống tiền lì xì.
"Tiền lì xì nhiều như vậy, đủ tiêu rồi a!"
Nhóc mập cười hì hì cẩn thận giấu tiền lì xì đi.
Lúc này, một bóng dáng cao lớn không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn, bóng dáng kia không chút do dự, mạnh mẽ tấn công sau lưng Lương Bất Phàm!
Có sát khí!
Lương Bất Phàm sững sốt, theo bản năng né tránh trốn sang một bên.
"Thân pháp tiến bộ, nhanh không ít nha."
Người phía sau vẻ mặt vui mừng nói.
"Ha ha, là do cô giáo dạy tốt." Lương Bất Phàm cười hắc hắc.
Ngày thường ở trường bị Lăng Hiểu đánh quen rồi, cho nên cơ thể cũng trở nên linh hoạt.
Trước kia cục gạch của Lăng Hiểu hạ xuống, hắn không chút lực phản kháng, bây giờ trải qua một học kỳ, rốt cuộc trước kì thi Lương Bất Phàm có thể thành công né một lần cục gạch của Lăng Hiểu!
Cũng bởi vì thường xuyên bị đánh, thân pháp và tốc độ của hắn cũng thăng cấp, còn có khả năng đánh trả.
Tóm lại là thu rất nhiều lợi!
Quả nhiên, bạn học Mạc Thiên Kiều nói đúng.
Bị đánh, khiến người ta tiến bộ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT