Mạc Thiên Kiều cắn răng dùng hết sức lực gầm nhẹ, cả người lại phóng về hướng đối thủ phía trước.
Người này...
Là kẻ điên a!
Tất cả mọi người ở khán đài đều bùng nổ.
Lăng Hiểu khó khăn lắm mới chen được vào nhóm người, vừa hay nhìn thấy bóng dáng thầy Mạc Thiếu Khanh.
"Thầy Mạc, có chuyện gì thế này? Mạc Thiên Kiều đã như vậy, sao thầy không hô dừng đi?"
Lăng Hiểu có chút nóng nảy hỏi một câu.
"Là cô Lăng hả!"
Lúc này ánh mắt Mạc Thiếu Khanh cũng có chút đỏ: "Cô Lăng, cô biết không? Loại học sinh có tâm huyết thế này, lâu lắm rồi tôi không gặp đó... cô có biết thế nào là nhiệt huyết dâng trào không? Phương Đường thị chúng ta chính là thiếu tâm huyết vậy đó! Chiến, chiến chiến! Chỉ cần chưa chết, tuyệt đối không chịu thua!"
Lăng Hiểu:...
Có tâm huyết tất nhiên là tốt, nhưng lỡ như đánh chết thì sao?
Lăng Hiểu đang muốn mở miệng, lại nhìn lên lôi đài vị thanh niên tứ trọng đỉnh phong vẻ mặt bất đắc dĩ khoát tay áo: "Không đánh nữa, không đánh nữa, nếu như lỡ tay đánh chết cậu, trách nhiệm này anh không gánh nổi, anh chịu thua có được không?"
Hắn chỉ muốn bình yên sống qua ngày ở võ đạo Phương Đường, vốn nghĩ rằng tham gia khóa võ kỹ thực tiễn, cọ xát với sinh viên năm nhất kiếm thêm chút điểm là chuyện tốt lại dễ dàng, ai ngờ đụng phải một kẻ điên chứ?
Thật là xui xẻo!
"Đáng tiếc đáng tiếc."
Mạc Thiếu Khanh ở một bên lắc đầu, gọi người lên lôi đài kéo Mạc Thiên Kiều xuống, trực tiếp đưa tới phòng y tế.
"Tiếp theo là ai lên."
Còn một khoảng thời gian trước khi tan học, Mạc Thiếu Khanh quay đầu nhìn qua học sinh bên dưới.
"Em!"
"Thầy ơi, chọn em! Chọn em đi!"
Hơn hai mươi người học sinh, chen lấn giơ tay.
Đám trẻ này... hai ngày nay không biết bị làm sao, đều như uống phải máu gà.
Mạc Thiếu Khanh tiện tay chỉ vào một học sinh nữ: "Kiều Y Na, tới lượt em đi!"
Kiều Y Na là một nữ sinh xinh đẹp, điều kiện trong nhà rất tốt, Mạc Thiếu Khanh biết tư chất của Kiều Y Na là kém nhất trong đám, lá gan cũng là nhỏ nhất, sở dĩ có thể thuận lợi nhập học, bởi vì Kiều gia làm chút hoạt động ở sau lưng.
"Em? Thầy ơi, em sợ..."
Kiều Y Na không nghĩ tới bản thân sẽ được chọn, cô có chút sợ hãi nhìn Mạc Thiếu Khanh, sau đó nhìn thấy Lăng Hiểu bên cạnh Mạc Thiếu Khanh.
"Cô Lăng, em sợ."
"Đừng sợ."
Lăng Hiểu có chút ấn tượng với Kiều Y Na, bởi vì khi đi học cô bé luôn cúi đầu, thời điểm người khác vây xem chiến đấu, cô bé vẫn luôn đứng ở chỗ xa nhất.
Đứa bé gái này, lá gan thực sự quá nhỏ, cần phải rèn luyện một phen.
"Em lên đi, cô ở sẽ dưới quan sát, cố lên nhé!" Lăng Hiểu mỉm cười cổ vũ Kiều Y Na một câu.
Ánh mắt Kiều Y Na hơi sáng lên.
Cô Lăng cổ vũ cho mình, rất vui!
Mặc dù bản thân có chút sợ...
Nhưng mà.
Nghĩ về Mạc Thiên Kiều.
Nghĩ về bộ dáng tích cực muốn bị đánh của các bạn học khác, Kiều Y Na hít sâu một hơi, bộ ng.ực nhấp nhô.
Không phải chịu bị đánh thôi sao?
Mình có thể.
Mình có thể làm được!
Trong lòng xúc động, Kiều Y Na lên lôi đài, mà phụ trách giao đấu với cô là một học tỷ cấp cao.
"Học muội, em phải cẩn thận nha!"
Học tỷ cười dịu dàng, nhưng khí tức trên người không yếu kém chút nào.
"Học tỷ, xin... xin... dùng sức chà đạp em!"
Ánh mắt Kiều Y Na nhắm lại, dùng sức la lên một câu.
Người xem ở hiện trường:....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT