Edit: cầm thú

"Này không phải công tử của Vô Thương lão đệ sao?"

"Vô Thương năm đó là đệ nhất thiên tài trong chúng ta, con của ngươi nhất định cũng rất lợi hại!"

"Đúng vậy, mấy năm nay ngươi lại cứ che giấu quý công tử, hôm nay phải để chúng ta chứng kiến sự lợi hại của thiếu đương gia Thượng Võ thành đi!"

Mọi người ngươi một câu ta một câu, căn bản không cho Lăng Vô Thương mở miệng nói chuyện.

Nhóm người bọn họ, thời niên thiếu đều sống dưới bóng ma thiên tài Lăng Vô Thương!

Nhiều năm như vậy, trong lòng người nào không bực bội chứ?

Lần này chủ nhà đã lên tiếng, đặc biệt để Lăng Vô Thương mang Lăng Tiêu tới tham gia thọ yến, mọi người chính là chờ cơ hội này!

Vốn cho là Lăng Tiêu không thể lên sân khấu, bọn hắn nhiều nhất là châm chọc khiêu khích vài câu cho đã thì thôi, lại không nghĩ rằng, hiện thực khiến mọi người một phen kinh hỉ!


Đây không phải công tử phế vật không có tu vi sao, chủ động xuất chiến à?

Thật đúng là... tiểu tử không biết trời cao đất rộng!

Mà lúc này, ở giữa sân võ, Lăng Phóng đang nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, đáy mắt tràn đầy trào phóng: "Ngươi là Lăng Tiêu?"

"Chính là ta."

Lăng Hiểu cười nhạt: "Chẳng phải ngươi muốn so tài với người của Thượng Võ thành sao, vậy thì bắt đầu đi."

"Ngươi muốn so với ta? Ha ha"

Lăng Phóng cười lắc đầu, đáy mắt đầy khinh thường: "Ngươi quá yếu, trên người ngay cả tia khí huyết như người bình thường cũng không có, còn muốn luận võ với tứ phẩm võ giả? Ta tỉ thí với ngươi chỉ lãng phí thời gian thôi, hơn nữa, ta đánh thắng ngươi cũng không vẻ vang gì lắm, cho nên, nếu ngươi thức thời thì..."

"Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, nhanh đi, mau kết thúc, ta còn chưa ăn cơm xong đâu, một hồi nữa cơm lạnh ăn không được nha!"


Còn chưa dứt lời, Lăng Hiểu liền chuyển động, tốc độ cực nhanh.

Nàng chỉ tới đánh nhau, không phải ngồi nói dóc.

Đối diện với người này, tuổi tác không lớn, nói chuyện lại cứ làm bộ làm tịch.

Chẳng lẽ đệ tử Lăng gia đều thích nói nhảm?

"Ngươi!"

Lăng Phóng bị Lăng Hiểu chọc giận trợn trừng mắt.

"Lăng Tiêu! Xem ra ngươi thật sự muốn chết! Cho rằng tốc độ nhanh, thân thể linh hoạt một chút là có thể thắng sao? Ngươi căn bản không biết võ giả... phốc!"

Lăng Phóng còn chưa nói xong, cả người đã bị Lăng Hiểu đánh ngã, hơn nữa còn phun một bụng máu!

"Phóng nhi..."

Đương gia Cự Phong thành ngồi cách đó không xa lập tức đứng dậy, không thể tin được những thứ trước mắt.

Lăng Phóng bị Lăng Tiêu một chiêu đánh bại? Còn thổ huyết không ngừng!

Này...

Đây là sự thật sao? Không phải đang nằm mơ chứ?


Ngoại trừ hắn ra, vẻ mặt mọi người ở đây đều rất kỳ diệu nhìn chằm chằm Lăng Hiểu trên sân.

Giờ phút này, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy khí huyết trên người Lăng Hiểu không ngừng tăng ---

Nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm...

Cuối cùng, chính là tu vi lục phẩm võ giả!

Lăng Hiểu: Ngại ngùng, vừa rồi ra tay không kìm chế, nên khí huyết tràn ra, không kịp thu về!

Này...

Tất cả mọi người đều u mê, ngay cả Lăng Vô Thương cũng ngốc ---

Đây là...

Nữ nhi của ta?

Tư chất bình thường, không thể tập võ?

Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà đã là lục phẩm võ giả rồi!

"Lăng Vô Thương, ngươi cũng thật giỏi diễn trò! Không ngờ lại đem giấu nhi tử nhiều năm như vậy!"

Lăng Tề ngồi bên cạnh Lăng Vô Thương, nhỏ giọng nói một câu.

Ngay cả đại trưởng lão và gia chủ ngồi ở chủ vị, lúc này vẻ mặt họ cũng rất phức tạp nhìn Lăng Vô Thương một cái.
Trên người Lăng Tiêu này nhất định có linh cụ ẩn giấu tu vi đi? Hóa ra mấy năm nay lại lừa gạt mọi người?

Lăng Vô Thương này cũng quá tâm cơ rồi...

Lăng Vô Thương: ...

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Bọn họ đều nhìn ta làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play