"Ầm" một tiếng, Mạc Thiên Kiều bị quẳng ngã trên mặt đất, té ngã thành chữ bát.
Toàn bộ học sinh năm nhất:...
Giáo sư thích bạo lực!
Mẹ, con sợ quá...
Chỉ là trốn học thôi mà, không cần thiết phải đánh thành mức này chứ?
Các bạn học trong lớp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Mạc Thiên Kiều bị đánh thảm như vậy, khuôn mặt sắp biên dạng tới nơi, theo bản năng bọn họ nghĩ rằng là do Lăng Hiểu làm.
Lăng Hiểu:...
Oan uổng quá đi!
Mặc dù mị cũng muốn đánh hắn, nhưng vết thương của hắn không phải bị mị đánh, là do hắn thua lôi đài chiến thôi.
Tất nhiên, Lăng Hiểu biết mọi người hiểu lầm, nhưng cô cũng không giải thích gì.
Làm giáo viên phải có uy nghiêm của giáo viên, khiến học sinh e sợ, chính là một bản lĩnh.
......
"Đừng giả chết, mau trở về chỗ ngồi đi!"
Lăng Hiểu hồi phục tinh thần, nhìn Mạc Thiên Kiều nằm trên đất, cô đá hắn một cái.
Mạc Thiên Kiều:...
Kéo theo cơ thể bị thương tật, Mạc Thiên Kiều xấu hổ giận dữ bò dậy, chật vật về chỗ của hắn.
"Tốt, tiết này chỉ còn nửa tiếng đồng hồ."
Lăng Hiểu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người tiếp tục làm việc đi, chỉ cần không trốn tiết, làm cái gì cũng được nha!"