Chương 321: Xong đời chim
Edit: cầm thú
Ông chủ quán bánh bao bỏ chạy, trốn còn nhanh hơn thỏ nữa, thậm chí không thèm lượm chày cán bột!
Đám người vẫn tung hô như cũ, ông chủ gánh mãi nghệ lúc này cũng rất tán thưởng, dựa theo thỏa thuận trước đó, hắn phải đưa cho Lăng Hiểu 30 văn tiền.
Hắn muốn đưa cho nàng thêm chút nữa, để Lăng Hiểu lại đi biểu diễn ở địa điểm khác cho hắn.
Dù sao mấy người mãi nghệ như hắn chỉ biểu diễn được mấy ngày, mọi người xem mau chán, hơn nữa bọn họ đều là hán tử thô kệch, tập võ cơ thể khỏe mạnh là bình thường, cho nên người ta cũng không thưởng nhiều lắm.
Lăng Hiểu thì khác, toàn thân nam trang anh tuấn tiêu sái, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng, không chỉ lợi hại, người đứng một chỗ cũng trở thành phong cảnh đẹp, đây tuyệt đối là chiêu bài sống!
Lăng Hiểu từ chối ý tốt của ông chủ, lôi kéo Dạ Cảnh Niên vội vàng rời đi.
Vốn muốn đi trả tiền bánh bao, ai ngờ ông chủ quán bỏ chạy quá nhanh!
Lăng Hiểu: ...
Ta có đáng sợ như thế sao?
"Lăng Hiểu."
Lúc này Dạ Cảnh Niên vẫn chưa hồi phục tinh thần, cảm thấy thật quá phi diệu đi.
"Hồi nãy ngươi... đập đá giả?"
"Đúng á, giả đá, làm bằng đậu hủ."
Lăng Hiểu nghiêm túc trả lời.
Làm bằng đậu hủ đặc...
Vẻ mặt Dạ Cảnh Niên đen thui.
Thế nhưng...
Thôi bỏ đi.
Nàng rất bất ngờ vì Dạ Cảnh Niên không truy hỏi nữa.
Chỉ là đáy lòng hắn đột nhiên có rất nhiều cảm xúc.
"Lăng Hiểu, trước kia ngươi đi theo ta, hành xử cực kì khiêm tốn, cứ tưởng là che giấu năm phần thôi, giờ ta xem ngươi... đây là giấu tới chín phần phải không?"
"Nào có, cỡ 99 thôi." Lăng Hiểu vui vẻ trả lời một câu.
Dạ Cảnh Niên cũng cười ngây ngô theo: "Đã hiểu, lần này ta thực sự hiểu rồi."
"Thật sự đã hiểu sao?"
Lăng Hiểu thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi một câu.
"Ừm."
Dạ Cảnh Niên mạnh mẽ gật đầu.
"Vậy chúng ta trở về thôi, rời đi lâu rồi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy không yên."
Lăng Hiểu nhỏ giọng nói.
Lần này xuất cung có chút liều lĩnh, nếu như bị Ngô Trần phát hiện, hắn sẽ nổi giận.
"Ách..."
Dạ Cảnh Niên còn chơi chưa đã, hơn nữa...
"Ta đói bụng."
Hắn sờ sờ bao tử chính mình, vừa nãy ăn có mấy miếng bánh bao mà thôi, cái đó vị không tệ, cho nên ăn một lần vẫn cảm thấy đói bụng!
"Chỗ ta có 30 văn tiền, để ta mua cho ngươi ăn, chúng ta vừa đi vừa ăn."
Lăng Hiểu mua ở quán khác, mua cho Dạ Cảnh Niên hai cái bánh bao thịt, còn thuận tiện mua thêm chút đồ ăn.
"Ngươi không ăn sao?"
Dạ Cảnh Niên cắn một miếng sau đó nhìn Lăng Hiểu, hỏi nàng một câu.
"Ta không đói bụng."
Đáy lòng Lăng Hiểu thở dài, 30 văn tiền, mua được gì chứ, không đủ để nhét kẽ răng của nàng.
Đợi lần sau nàng xuất cung, sẽ mang theo nhiều bạc một chút, ăn một trận no nê!
Tất nhiên, không biết phải đợi lần sau tới bao giờ?
Lăng Hiểu không biết.
Nàng chỉ biết bản thân và Dạ Cảnh Niên vừa trở về cửa hoàng thành liền nhìn thấy một lão thái giám quen mắt, hắn cười tít mắt nhìn bọn họ: "Nhị điện hạ, bệ hạ cho mời!"
Dạ Cảnh Niên: Xong đời chim
Lăng Hiểu: ...
Không biết bệ hạ sẽ trừng phạt Dạ Cảnh Niên thế nào?
Dĩ nhiên việc này không tới lượt Lăng Hiểu quản, nàng chỉ biết nàng vừa trở về Thanh Nguyệt cung, đã bị người ta bắt lấy.
Lam Ngọc nghiêm mặt nhìn Lăng Hiểu, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng giọng điệu vẫn cực kì nghiêm trọng: "Lăng Hiểu, lần này ngươi chọc phải họa lớn rồi!"
Lăng Hiểu không nói, chỉ im lặng chờ bị phạt.
Ở hậu cung này, một mình xuất cung chính là tội trọng.
Nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã bị kéo xuống đánh chết rồi.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Lăng Hiểu, không chút quan hệ gì tới Ngô Trần, cũng không liên quan tới việc nhị điện hạ tín nhiệm nàng bao nhiêu, chỉ bằng nàng họ 'Lăng', đã khiến người ta khó lòng xử trí tùy tiện rồi.
Chương 322: Qúa thảm rồi! Quá thảm rồi!
Edit: cầm thú
"Kéo xuống, đánh 30 trượng!"
Lam Ngọc ra lệnh một tiếng, nội thị Thanh Nguyệt cung liền kéo Lăng Hiểu xuống.
Ở trong hậu cung này, địa phương trị tội gọi là hình phạt thất, nơi này là Lăng Hiểu lần đầu tiên được đến, trong phòng có chút lạnh lẽo u ám.
Bên trong hình phạt thất có một chiếc ghế dựa gỗ, lúc này trên ghế có người đang ngồi.
"Còn biết đường quay về?"
Ngô Trần uống một ngụm trà nóng, đặt chén trà xuống, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lăng Hiểu.
"Cha nuôi."
Ánh mắt Lăng Hiểu lập tức sáng lên, đáng thương tội nghiệp nhìn Ngô Trần: "Là chủ ý của nhị điện hạ, hắn là chủ mưu, ta chỉ là đồng phạm!"
"Ta cũng nghĩ ngươi không có lá gan này."
Ngô Trần liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái.
Lúc này bên nội thị có chút khó xử nhìn sang Ngô Trần: "Ngô công công, Doanh phi nương nương ra lệnh, chúng ta..."
"Không sao cả."
Ngô Trần chậm rãi đứng dậy, buông chén trà xuống: "Dạy dỗ không nên, là lỗi của ta, bây giờ, ta tự mình động thủ."
Tự mình.... Động thủ?
Nhóm người nội thị mặt trắng bệch.
Mọi người đều biết ngày thường Ngô công công hiền lành dễ gần, là một cấp trên tốt hiếm có.
Nhưng vị đại quản sự này, thực tế cũng không đơn giản như bề ngoài, một khi hắn động thủ, chính là muốn lấy mạng người nha!
"Không cần... phải như vậy chứ?"
Nội thị nhìn Lăng Hiểu, hơi lo lắng cho nàng.
"Thế nào, sợ ta nể tình nàng sẽ nhẹ tay sao?" Ánh mắt Ngô Trần lạnh lùng, người trong phòng lập tức lạnh run không dám nói tiếp.
Ngô Trần cầm lấy hình trượng, ám chừng trong tay: "Sức nặng vừa đủ."
Lăng Hiểu: ...
Hiên tại là thời điểm đo cân nặng sao?
"Nha đầu, nếu như đau ngươi cứ la lên, tuyệt đối đừng.... chịu đựng."
Ngô Trần cụp mắt xuống liếc Lăng Hiểu một cái: "Ta... cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi."
Lời còn chưa nói xong, Ngô Trần hít một hơi, hình trượng trong tay mạnh mẽ đập xuống.
"Oa!"
Lăng Hiểu lập tức hét to một tiếng.
Ừm.
Không đau chút nào!
"Đau quá! Hu hu hu..."
Ngô Trần một bên đánh, Lăng Hiểu một bên la, thậm chí cực kì chuyên nghiệp chảy không ít nước mắt.
Cung nhân một bên có chút không chịu được nhìn sang chỗ khác, nhưng mà tiếng kêu thảm thiết của Lăng Hiểu vẫn lọt vào lỗ tai.
Quá thảm rồi.
Quá thảm rồi.
Ngô công công thực sự quá ác a!
... ...
30 trượng không nhiều cũng không ít, nhưng nếu như hạ độc thủ, thì chính là khiến người ta nửa sống nửa chết.
"Các ngươi ra ngoài trước đi. Lát nữa ta sẽ đỡ nàng về."
Rốt cuộc cũng đánh xong, lúc này sắc mặt Ngô Trần âm u trầm giọng nói.
"Vâng ạ."
Biết rõ tâm tình Ngô Trần không tốt, mấy cung nhân nội thị vội vàng rời khỏi hình phạt thất, hướng về phía Doanh phi bẩm báo.
Ngô Trần nhìn cửa phòng, sau đó xoay người lại, đem một cái bình sứ ném tới chỗ Lăng Hiểu: "Động tác nhanh lên, bôi chút máu lên!"
"Cha nuôi, động tác của ngươi rất chuyên nghiệp nha!"
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, Ngô Trần từng nói với nàng nếu như phải đến hình phạt thất thì hai người phải phối hợp như thế nào.
Tất nhiên, mấy năm nay, Lăng Hiểu đều tuân theo quy cũ không hề phạm sai lầm.
Ai ngờ hôm nay... lại xui xẻo như vậy!
Thấy Ngô Trần xoay người sang chỗ khác, Lăng Hiểu cầm lấy bình sứ, không biết bên trong để máu động vật gì, Lăng Hiểu tùy tiện bôi sau lưng, từ bên ngoài nhìn vào một mảng máu tươi, trông vô cùng thê thảm.
Ừm, rất chân thật.
"Tốt rồi."
Lăng Hiểu kêu lên một tiếng.
Ngô Trần chậm rãi xoay người lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Lăng Hiểu: "Đừng tưởng như vậy là xong, buổi tối về quỳ một canh giờ cho ta!"
Một... một canh giờ?
"Nửa canh giờ."
Lăng Hiểu còn muốn cò kè mặc cả.
"Hai canh giờ!" Giọng nói Ngô Trần cực kì kiên định.
"Được rồi được rồi, một canh giờ thì một canh giờ." Lăng Hiểu gật đầu.
Lần này nàng thực sự quá lỗ mãng, biết rõ xuất cung là đại sự, nhưng mà...
Thế giới ngoài cung quá hấp dẫn người ta, nàng không khống chế được cám dỗ a!