Chương 315: Quá khứ của Lăng gia
Edit: Hồ ly lông xù
Lăng Hiểu vẫn cảm thấy Ngô Trần là người có bí mật, lại không ngờ, hắn lại có một thân phận đặc biệt như vậy.
Đại Nội Mật Thám.
Uhm, mặc dù là nhân viên ngoài biên chế.
Nhưng cũng rất lợi hại không phải sao?
''Cha nuôi ngươi đúng là thâm tàng bất lộ.'' Lăng Hiểu đứng một bên giơ ngón tay cái lên, sau đó lại đưa quan phục nội thị cho Ngô Trần: ''Vết thương đã băng bó kỹ, ngươi mặc y phục vào trước đã.''
''Ừ.''
Ngô Trần gật đầu, sau đó nhìn Lăng Hiểu với ánh mắt phức tạp: ''Đúng rồi, đêm qua ta xuất cung làm nhiệm vụ, đúng lúc đi qua Lăng phủ...''
Lăng gia.
Vẻ mặt Lăng Hiểu hơi thay đổi.
Mẫu thân nàng vốn là Lăng gia đại tiểu thư, cũng coi như xuất thân phú quý, cơm áo không lo, ai ngờ lại gả cho Trạng Nguyên tham ô quá nặng, cuối cùng rơi vào cảnh tịch thu tài sản xử tội chết...
Mà ông ngoại của Lăng Hiểu, Lăng đại nhân lúc đó lại là Ngự Sử đại nhân của Hồng vương triều, năm đó có người vào kinh cáo trạng Trạng Nguyên tham ô, người phụ trách điều tra vụ án này, chính là Ngự Sử Lăng đại nhân.
Kết quả cuối cùng... Dĩ nhiên Ngự Sử đại nhân cương trực ngay thẳng, Đại Nghĩa Diệt Thân!
Những năm này, Lăng gia cũng biết được sự tồn tại của Lăng Hiểu, nhưng không ai thừa nhận nàng.
Ai bảo nàng là con gái của tội thần chứ?
''Mấy năm nay đường thăng quan của Lăng đại nhân rộng mở, mấy ngày trước vừa mới được tấn thăng làm Ngự Sử đại phu, Lăng phủ... Chắc giờ rất náo nhiệt a?''
Lăng Hiểu nhìn Ngô Trần cười nhẹ.
Mặc dù nàng không xuất cung, nhưng nơi này chính là hoàng cung a, tin tức cũng rất nhanh, sự tình bên Lăng gia, nàng đương nhiên là nghe được.
''Gần đây Lăng phủ rất náo nhiệt, cuối tháng này là đại thọ của Lăng lão thái thái.''
Ngô Trần ngẩng đầu, đột nhiên hắn ngước mắt lên nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu: ''Lăng Hiểu, ngươi có muốn hay không...''
''Ta không muốn.''
Lăng Hiểu cắt đứt lời của Ngô Trần: ''Mặc dù ta họ Lăng, nhưng ta biết tại sao khi đó ngươi để cho ta theo họ của mẫu thân, chính là sợ chuyện của cha ta dính líu đến ta phải không?''
Ngô Trần gật đầu.
Lăng Hiểu là đứa trẻ thông minh, mọi chuyện đều có thể nhìn thấu.
Năm đó khi Ngô Trần đặt tên cho Lăng Hiểu, quả thực là vì bảo vệ nàng cho nên mới dùng họ ''Lăng''.
Uy vọng của Lăng đại nhân trong triều rất cao, cho dù Lăng gia không nhận người cháu gái này, người ngoài cũng sẽ vì thể diện của Lăng gia mà không dám có ác ý với Lăng Hiểu.
Mặt khác...
Ngô Trần lo lắng tương lai nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn chết...
Ngoài mặt vì thể diện của Lăng gia, cũng sẽ quan tâm Lăng Hiểu a.
... ...
Chớp mắt đã tới cuối tháng.
Vết thương của Ngô Trần sớm đã khỏi hẳn, cả Thanh Nguyệt cung không ai phát hiện hắn bị thương, hắn vẫn là Ngô công công hiền hòa mỉm cười.
Còn Lăng Hiểu lại khá thoải mái, nhị hoàng tử bận rộn học tập, cũng không quấn lấy nàng vào bếp hay là kể chuyện xưa nữa.
Bất quá, những ngày tháng thoải mái đó đến giờ nên kết thúc rồi.
''Lăng Hiểu, ngươi theo ta tới Ngự Thư Phòng đi, ta lo lắng.''
Hôm nay hoàng thượng đích thân kiểm tra hai vị hoàng tử, sáng sớm nay nhị hoàng tử đã thay cẩm bào, sau đó ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu với khuôn mặt đáng thương.
''Điện hạ, thả lỏng.''
Lăng Hiểu vỗ vỗ vai Dạ Cảnh Niên nhìn về phía hắn mỉm cười: ''Lần kiểm tra này sẽ không quá khó, bình tĩnh, vấn đề không lớn.''
''Ừ.''
Dạ Cảnh Niên gật đầu với Lăng Hiểu, sau đó lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng: ''Đi thôi.''
Hành động này đã là thói quen của hắn, kể từ khi hắn có thể nhớ được, Lăng Hiểu vẫn luôn làm bạn với hắn, lúc đó hắn còn rất nhỏ, đi đứng còn chưa vững, cho nên Lăng Hiểu sẽ để cho hắn lôi kéo ống tay áo của mình, như vậy, nếu bước đi của hắn không vững, Lăng Hiểu ở bên cạnh có thể ngay lập tức đỡ hắn.
Dần dần, Dạ Cảnh Niên trưởng thành, nhưng thói quen đó vẫn chưa thay đổi.
Mỗi lần lôi kéo ống tay áo của nàng, trong lòng Dạ Cảnh Niên cảm thấy vững vàng hơn.
Chương 316: Vấn đề không lớn!
Edit: Hồ ly lông xù
Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.
Đây là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất trong hoàng cung.
Lăng Hiểu đưa Dạ Cảnh Niên tới sân ngoài Ngự Thư Phòng, sau đó bị hai Đại Nội Thị Vệ ngăn cản.
''Điện hạ, mời vào.''
Lăng Hiểu kéo ống tay áo của mình lại, nàng quay đầu nhìn Dạ Cảnh Niên cười cười.
''Ừ.''
Dạ Cảnh Niên gật đầu, rồi cẩn thận bước vào.
''Quan hệ giữa Nhị điện hạ và Lăng Hiểu muội muội thật tốt.''
Thấy Dạ Cảnh Niên đi xa, một cung nữ đã sớm đứng chờ ở đó nhẹ nhàng lên tiếng.
Nàng ta tên Nhụy Nhi, là cung nữ thân cận hầu hạ bên cạnh Đại hoàng tử.
Mỗi tháng Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử gặp mặt, Lăng Hiểu và Nhụy Nhi cũng coi như là người quen cũ.
''Nhụy Nhi tỷ tỷ, Đại hoàng tử đối xử với tỷ cũng không tệ nha.''
Lăng Hiểu nhẹ giọng trả lời một câu.
Nhụy Nhi chỉ gật đầu, sau đó nàng ta chỉ vào con đường cách đó không xa: ''Lăng Hiểu, ngươi xem, cái người bên đó... Có phải là Tam điện hạ hay không?''
Tam điện hạ?
Lăng Hiểu sửng sốt, nàng nhìn theo phương hướng Nhụy Nhi chỉ, thật sự nhìn thấy được một bóng dáng.
Dạ Cảnh Phong, năm nay mới năm tuổi, đang chậm rãi bước tới.
Sau lưng Dạ Cảnh Phong còn có hai cung nữ thân cận đi theo.
''Sao Tam điện hạ cũng tới đây?''
Nhụy Nhi nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt có chút phức tạp.
Mặc dù hoàng thượng chưa lập thái tử, nhưng Đại hoàng tử lại là con của Hoàng Hậu, tư chất thông minh, so với vị Nhị điện hạ chỉ biết ăn chơi kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Vốn là, vị trí thái tử này đã nắm chắc trong tay rồi.
Nhưng, Linh phi năm năm trước đã sinh ra vị Tam điện hạ này, hoàng thượng đặc biệt sủng ái Linh phi, mà Tam điện hạ tư chất hơn người, ba tuổi đã thể hiện tài năng thiên phú, hiện tại mới năm tuổi, đã được đưa đến cung Thái Phó học cùng với các vị Lão sư đã là trăm năm khó gặp rồi!
Sự tồn tại như vậy...
Chính xác là đối thủ đáng gờm nhất của Đại hoàng tử!
Trong lúc Nhụy Nhi đang suy tư, bóng dáng đó đã đi tới trước cửa Ngự Thư Phòng.
''Tham kiến Tam điện hạ.''
Lăng Hiểu cung kính hành lễ, rồi len lén kéo Nhụy Nhi một cái.
''Tham kiến Tam điện hạ.''
Nhụy Nhi định thần lại, lập tức hành lễ.
''Miễn lễ.''
Thanh âm của nam hài nom nớt dễ nghe: ''Đại hoàng huynh và Nhị hoàng huynh có ở bên trong không?''
''Vâng, Điện hạ.''
Lăng Hiểu trả lời một câu, nhân cơ hội lại nhìn Dạ Cảnh Phong mấy lần.
Dáng dấp của tiểu nam hài rất đẹp mắt, còn ưa nhìn hơn cả Dạ Cảnh Niên.
Cảm nhận được được ánh mắt của Lăng Hiểu, Dạ Cảnh Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
Có lẽ tuổi còn nhỏ, suy nghĩ cũng không nhiểu, Dạ Cảnh Phong nhìn mấy lần, sau đó thu hồi ánh mắt, rồi nhấc đôi chân ngắn ngủ bước vào cửa Ngự Thư Phòng...
Một lúc lâu sau, ba vị Điện hạ cùng nhau đi ra.
Đại hoàng tử Dạ Cảnh Hiên đi phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như Khổng Tước.
Dạ Cảnh Niên vẻ mặt lạnh nhạt đi theo phía sau, trên tay còn dắt theo Dạ Cảnh Phong.
Lăng Hiểu đã từng dạy hắn, phải kính già yêu trẻ, cho nên Dạ Cảnh Niên cho tới giờ vẫn luôn đối xử tốt với Tam hoàng đệ của mình.
Làm ca ca phải có dáng vẻ của ca ca!
''Cẩn thận bậc thềm.''
Lúc Dạ Cảnh Niên dẫn theo Dạ Cảnh Phong ra ngoài, Đại hoàng tử cùng Nhụy Nhi đã rời đi.
''Điện ha, sao rồi?''
Lăng Hiểu thấy bóng dáng Dạ Cảnh Niên, không khỏi tiến lên mấy bước, nhỏ giọng hỏi một câu.
''Ừ, vấn đề không lớn.''
Dạ Cảnh Niên học theo dáng vẻ của Lăng Hiểu, ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng nói cổ quái thì thào.
''Phì.''
Lăng Hiểu không nhịn được cười khúc khích.
Dạ Cảnh Phong bị Dạ Cảnh Niên lôi kéo có chút ngạc nhiên nhìn nhìn Nhị hoàng huynh của mình, lại quay đầu nhìn Lăng Hiểu một chút, có phần khó hiểu mở miệng nói: ''Mới vừa rồi rõ ràng Nhị hoàng huynh bị phụ hoàng khiển trách một trận, vì sao các ngươi còn vui vẻ như thế?''