Chương 303: Thời tiết thay đổi
Edit: cầm thú
Ngô Trần ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu: Ách.
Sai chỗ nào?
"Ta không nên quấy rầy ngươi và Thái Anh tỷ tỷ?"
Lăng Hiểu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi lại.
Ngô Trần mặt đầy tuyến đen, theo bản năng cầm lấy chổi lông gà bên cạnh.
"Cho nói lại."
"Được rồi, là ta sai."
Lăng Hiểu lập tức mấp máy miệng: "Ta không nên xen vào việc của người khác, cha nuôi đã dạy ta, muốn sinh tồn trong thâm cung thì quy tắc thứ nhất, đừng làm việc không liên quan tới mình! Giặt quần áo của Tịch thần cung là việc của Thái Anh tỷ tỷ, ta không nên đi giúp đỡ."
Giọng nói Lăng Hiểu mạnh mẽ.
Chính xác, nàng theo sau Ngô Trần tự mình viết nên quy tắc sinh tồn thâm cung.
Ngươi đừng nhìn Ngô Trần ngày thường bộ dạng tốt bụng vui vẻ.
Kỳ thật, người này, rất tùy tiện.
Am hiểu kỹ càng đạo lý sinh tồn trong hậu cung.
Ngô Trần: ...
"Còn nữa?"
Dường như không hài lòng với câu trả lời của Lăng Hiểu, Ngô Trần hỏi lại một câu.
Còn nữa hả?
Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, còn cái gì nữa?
Nàng vẫn chưa làm gì mà!
"Ta còn làm gì sai nữa sao?'
Kẻ dưới không ngại học hỏi chính là đức tính tốt đẹp của nữ nhân Hoa Hạ.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Lăng Hiểu, Ngô Trần cầm chổi lông gà trong tay gõ xuống bàn: "Quy tắc thứ ba trong cách sinh tồn thâm cung là gì?"
Điều thứ ba?
Ánh mắt Lăng Hiểu thay đổi: "Chớ can thiệp việc không nên can thiệp, càng không nên tùy tiện dính lấy nhân quả trong hậu cung."
"Ngươi còn nhỏ trẻ người non dạ, lại muốn ra tay giúp đỡ, chính là đã can thiệp vào rồi."
Ngô Trần ánh mắt thâm sâu nhìn Lăng Hiểu một cái, có một số việc hắn không nói cho nàng biết.
Thái Anh kia vốn là cung nữ trong Thanh An điện, bởi vì đắc tội vị trong Tịch thần cung, cho nên mới bị đày đến tạp dịch viện.
Một khi quá thân cận với nàng, chỉ sợ sẽ đắc tội vị Tịch thần cung kia.
Mà nếu như làm khó dễ nàng, lỡ như về sau nàng ta có cơ hội rời khỏi nơi này thăng quan tiến chức, như vậy sẽ tạo cho bản thân thêm một kẻ địch.
Cho nên, tốt hơn là giữ trung lập đừng thể hiện thái độ.
Nhiều một phần có vẻ tận lực, thiếu một phần, lại giống như quá vô tình.
Ngô Trần sống cẩu thả nhiều năm, phì phì, là sinh tồn trong hậu cung nhiều năm, đã sớm luyện thành một thân đầy bản lĩnh, dưới tình huống không đắc tội người khác, cũng sẽ không làm khó Thái Anh.
Đây mới là đạo lý sinh tồn chân chính nơi hậu cung.
"Được rồi."
Lăng Hiểu một bên chớp chớp mắt: "Về sau ta không làm như vậy nữa?"
"Ừm."
Ngô Trần lúc này mới hài lòng.
Nếu như năm đó nhận sự ủy thác của người ta, Ngô Trần hy vọng có thể nuôi lớn Lăng Hiểu bình bình an an.
Mà ở trong hậu cung này, chính là một chiến trường gϊếŧ người không thấy máu, một chút sơ ý, đầu rơi lúc nào không hay, thậm chí chết không toàn thây.
Cho nên Ngô Trần không thể nuôi dạy đứa trẻ theo bình thường, phải để Lăng Hiểu học được cách sinh tồn trong cung, như vậy, nàng mới có cơ hội sống sót...
Xuân đi thu tới, thời gian cực nhanh.
Hồng quốc bệ hạ tại mùa thu năm nay, đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, tất cả hậu cung mây đen gần kề, không khí càng thêm nặng nề.
May mà tạp dịch viện luôn luôn không tham dự bất cứ tranh đấu hậu cung, lần này trái lại có được chút an ổn.
"Phải đổi a."
Ngô Trần nhìn bầu trời âm u nhẹ giọng nói: "Bão tố sắp tới..."
Đương kim hoàng đế có sáu người con trai, mà sáu vị hoàng tử đều đã trưởng thành.
Bệ hạ vốn dĩ cường tráng khẻo mạnh, căn bản không có ý định lập thái tử, ai ngờ bệnh tật thình lình tới, như một trận bão, quá nhanh, khiến cho hậu cung một trận náo loạn.
Nếu như hoàng thượng băng hà, đế vị sẽ thuộc về ai?
Ngô Trần tựa hồ ngửi được mùi nguy hiểm trong hoàng thành.
Mà lúc này Lăng Hiểu còn trẻ, thật ra thời điểm này cũng tốt.
Mấy năm nay nàng chấp vá không ít tri thức của thế giới này, biết được hoàng thất Hồng vương triều họ Dạ.
Nàng còn biết được tục danh của sáu vị vương gia.
Chẳng qua trong sáu người này, không có ai tên là Dạ Cảnh Phong.
Xem ra, nhân vật mục tiêu công tác lần này còn chưa xuất hiện, hoặc là... còn chưa được sinh ra.
Chương 304: Mười ba đại lão cùng ăn bữa tiệc ly
Edit: cầm thú
Hậu cung tranh đấu, thậm chí triều đình đại chiến, khói lửa không đốt tới tạp dịch viện, dù sao nơi này chính là chỗ không bắt mắt nhất trong hoàng thành, vất vả nhất và không ích lợi gì.
Mà Ngô Trần, chỉ là một cái nội quan lục phẩm, can tâm tình nguyện im lặng ở trong tạp dịch viện này, chính bởi vì nơi đây hết sức an toàn.
Tùy ý, cũng là tùy ý ra hình dáng.
Ban đêm, tạp dịch viện một mảnh tối đen, chỉ có ngọn đèn còn sáng trong phòng Ngô Trần.
"Cha nuôi, ta buồn ngủ."
Lăng Hiểu dụi dụi mắt, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn Ngô Trần bên cạnh.
"Ngươi giả bộ tội nghiệp cũng vô ích thôi."
Ngô Trần ngồi uống trà, đồng thời dùng tay còn lại cầm chổi lông gà: "Bây giờ mau chóng học xong đi!"
"Cha nuôi."
Lăng Hiểu tội nghiệp chu miệng: "Việc này quá khó đi."
Lúc này trước mặt Lăng Hiểu là danh sách tên người, theo sau tên bọn họ chính là đặc điểm, sở thích, thậm chí là bối cảnh.
Tất nhiên, những người này không phải quan to trong triều đình, cũng không phải chủ tử hậu cung, bọn họ đều là cung nhân có chút danh tiếng và chức vụ trong nội uyển.
"Cái này cần phải biết, tuy tạp dịch viện chúng ta nhìn có vẻ an toàn, nhưng chỉ sợ rất nhanh liền bị xoáy vào vòng tranh đấu, cho nên bây giờ, chúng ta nhất định phải nhớ kỹ bản thân không chủ động, không gây chuyện, không hỏi, không nghe, không làm."
Ngô Trần buông chén trà xuống, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, muốn làm thì rất dễ, nhưng cũng cực kì khó, hậu cung tranh đấu kéo theo không ít người, nơi này của chúng ta lúc nào đó cũng sẽ bị ném tới vài người có thân phận đặc biệt, ngươi đừng khinh thường những cung nhân này, bọn họ có thể khiến cho chủ tử vui vẻ, được chủ tử thưởng thức, tất nhiên đều có bản lãnh thật sự, những người như vậy chúng ta tuyệt đối không nên đắc tội, cho nên ngươi mau học thuộc sở thích đặc điểm bối cảnh của bọn họ đi!"
Lăng Hiểu: ...
Lăng Hiểu không biết phải nói gì, cũng rất phiền lòng, bởi vì Ngô Trần nói đúng.
Đừng nhìn tạp dịch viện không ai thèm để mắt tới, nhưng đừng quên, vô số cung đấu kết quả cuối cùng đều tới ở tạp dịch viện, kẻ thua nếm trải đau khổ!
Thời điểm đi vào không có gì, một khi bước ra, không phải báo huyết thù thì cũng chính là hắc hóa.
Những kẻ bước ra, người này càng lợi hại hơn so với người kia!
... ...
Hồng vương triều, Kiến Nguyên thứ mười tám, bệ hạ băng hà, cả nước đau thương.
Tất cả kinh đô đều ngập tràn buồn khổ và không khí nghiêm trọng.
Đại binh của phiên vương đã tiếp cận, trong kinh thành vài vị hoàng tử như hổ rình mồi.
So với bên ngoài người người thần hồn nát thần tính, hậu cung tạp dịch viện lại cực kì bình yên.
Tất cả mọi người đều giống như ngày thường, làm công việc của bản thân, từ mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, rất không dễ dàng mới làm xong việc, nằm xuống liền ngủ thϊếp đi, làm gì có ai đủ tâm trạng đi quản người nào sẽ tiếp quản hoàng thành này chứ?
Cho dù có đổi sang người nào, cũng không thể thay đổi thân phận thấp hèn của bọn họ...
Nửa tháng sau khi tiên đế băng hà, một màn tranh đoạt kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng lục hoàng tử Dạ Bắc Hoàng thành công đăng cơ, thay đổi niên hiệu là Kiến Phong.
Kiến Phong năm đầu tiên, đầu mùa xuân, hậu cung nghênh đón tân đế đăng cơ, hoàng thành rung chuyển.
Vô số người bị giam giữ, đánh chết, thậm chí là sung quân vào tầng thấp nhất tạp dịch viện.
Trong khoảng thời gian ngắn, tạp dịch viện chật kín người, ngược lại không lo không có người làm việc.
Ngô Trần: ...
Ai bảo không lo chứ?
Bản công công lo đến mức tóc sắp bạc trắng! Bởi vì lần này nhốt một đống đại lão thủ đoạn độc ác vào a!
"Cái này có chút khó rồi."
Ngô Trần nhịn không được ở trong phòng đi qua đi lại.
Mà Lăng Hiểu ngồi một bên, nhìn những tư liệu trước mắt, lại đếm đếm đầu ngón tay, đột nhiên hưng phấn kêu lớn: "A, cha nuôi, lần này tạp dịch viện đến một lúc 13 đại lão, ôi, có thể làm 12 tông đồ ăn bữa tiệc ly với Chúa luôn rồi!"
Ngô Trần: ...
12 tông đồ ăn bữa tiệc ly là cái quỷ gì?
Hắn còn muốn sống tới 100 tuổi a.