Trình lão nghe đến đây thì tỏ vẻ ngưỡng mộ rồi nói:

“Quen biết Nghiêm lão huynh đã lâu không ngờ Nghiêm lão huynh lại có một mặt như này đấy, nếu huynh nói được làm được thì lão đệ xin bái phục.”

Nghiêm lão nghe Trình lão nói thì tỏ vẻ đắc ý:

“Chuyện, lão đệ nói câu đầu thì được nhưng câu sau là hơi khinh thường lão huynh rồi đấy nhá.”

Nói xong thì Nghiêm lão phá lên cười, một lúc sau cơm nước no nê Trình lão lên tiếng:

“Cơm thì cũng đã ăn xong, rượu thì cũng đã uống hết cũng đã đến lúc lão huynh trả tiền rồi nhỉ.”

Nghiêm lão đang lau miệng nghe Trình lão nói xong thì giật mình đáp trả lại ngay:

“Rượu hôm nay là do ta mời, chẳng lẽ lão đệ lại bắt lão huynh phải trả tiền ăn.”

Trình lão nghe Nghiêm lão nói xong thì cười đáp trả lại ngay:

“Rượu hôm nay thì đúng là do lão huynh mời thật, nhưng chẳng phải hôm nay lão huynh nói mời ta một bữa cơm sao, chẳng nhẽ sau khi uống rượu xong huynh liền quên mất câu nói đó.”

Nghiêm lão nghe xong tỏ vẻ ngơ ngác rồi đáp lại ngay:

“Mời nào, mời nào nhỉ hay là lão đệ hôm nay uống say lại nhớ nhầm.”

Trình lão nghe xong thì mỉm cười:



“Huynh diễn giỏi lắm nếu là lúc tỉnh táo huynh nói dối thì người khác khó mà biết được, nhưng ngồi ăn với lão huynh bao nhiêu năm một khi huynh uống say mà nói dối thì ta biết hết.”

Biết mọi chuyện không thể giấu được nữa Nghiêm lão cười trừ rồi đáp:

“Chắc là lão huynh nhớ nhầm chứ có nói dối gì lão đệ đâu, thực tình thì ta cũng muốn trả nhưng khổ nỗi hôm nay ta lại quên mang linh thạch đi rồi, hay là lão đệ chờ ở đây một chút rồi ta về nhà lấy linh thạch rồi quay lại trả tiền.”

Trình lão nghe đến đây thì nở một nụ cười gian xảo rồi nói:

“Lão huynh cũng không cần phải về, chỗ huynh đệ với nhau bao nhiêu năm ta biết thừa mấy bài văn của huynh mà thế nên vì bữa ăn hôm nay ta đã đặc biệt chuẩn bị thêm một trận pháp phong cấm không gian đặt ở ngoài cửa phòng và đặc biệt dặn kỹ tên đệ tử canh gác ở ngoài chỉ mở ra khi nào ta ra hiệu thế nên hôm nay huynh không thoát được đâu.”

“Hơn nữa biết chắc là huynh không có tiền để trả thế nên trước bữa ăn ta đã gọi sẵn tiểu tử kia đến đón huynh rồi.”

Túy Hương lâu chia ra làm bốn tầng, bắt đầu từ tầng hai trở lên để bảo đảm sự riêng tư cho các vị đệ tử cùng các vị trưởng lão khi dùng bữa, thay vì một phòng ăn công cộng như ở tầng một nó đã được xây thành từng phòng ăn riêng nhỏ, mỗi phòng mười người ngồi thì thoải mái, ba mươi người ngồi thì chật.

Nghiêm lão nghe Trình lão nói vậy thì cười, lấy ra một vò rượu mới từ trong nhẫn không gian rót ra cho hai chén:

“Vốn tưởng hôm nay lại chơi lão đệ được một vố nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy của lão đệ, thực ra thì lão huynh trước khi đi ăn cũng gọi cho cô nhóc nhà đệ rồi nhưng không ngờ tư tưởng lớn gặp nhau lão đệ lại gọi cho thằng nhóc nhà huynh.”

“Thôi nếu hai đứa nhỏ có đến đón thì không phải lo không về được rồi, nào lão đệ làm với ta nốt vò này nữa chắc là đủ rồi.”

Trình lão nghe đến đây thì cũng mỉm cười cạn chén, tuy phòng ăn mà hai người Trình lão cùng Nghiêm lão đang ngồi bây giờ thì đúng là có bố trí trận pháp thật nhưng trận pháp này không phải loại có thể phong cấm không gian cao cấp có thể khiến cho một vị kim đan cảnh cao thủ dù muốn cũng không chạy thoát được mà đây chỉ là một loại giả rẻ tiền được Trình lão lấy ra để hù Nghiêm lão mà thôi, với tình trạng của Nghiêm lão bây giờ có thể là biết cũng có thể là không biết nhưng làm bạn với Nghiêm lão bao nhiêu năm rồi Trình lão có thể chắc chắn đến tám, chín phần rằng Nghiêm lão cũng tưởng đây là trận pháp phong cấm thật, bây giờ chỉ là tỏ vẻ điềm tĩnh để tìm ra cách thoát thôi.

Cùng lúc này ở trên tầng bốn của Túy Hương lâu, Hùng Bắc đang ăn cơm cùng với hai đệ tử của mình.

Vốn dĩ hôm nay sẽ như mọi ngày hai đệ tử cứ mỗi buổi sáng thì đến thỉnh an sư phụ, Hùng Bắc cũng nhân lúc đó mà giải đáp thắc mắc của hai đệ tử mình trong việc tu hành cùng với đốc thúc tiến độ tu hành của hai đứa nhỏ.

Nhưng hôm nay lại khác sau một hồi suy nghĩ Hùng Bắc quyết định cho hai đứa nhỏ nghỉ một ngày tu luyện để luyện võ vì nếu một người có tu vi nhưng không có kỹ thuật khi gặp một người nào đó cũng có tu vi tương tự đẳng cấp như nhau mà kỹ thuật của đối phương nhỉnh hơn thì mình ắt sẽ bị bại trận thôi.



Đang ngồi ăn cơm Hùng Bắc bỗng nhiên nói:

“Hôm nay hai đứa làm tốt lắm, nhất là Tôn Vân, Hạ Nguyệt cũng không kém cạnh nhưng cần phải cố gắng nhiều.”

Những lời này đa phần là những lời thực lòng đến từ tận tâm của Hùng Bắc cả, qua một buổi luyện võ hắn thấy Hạ Nguyệt rất khá nếu so với một đứa trẻ ở độ tuổi ấy là tạm ổn rồi nhưng còn Tôn Vân phải nói là từ ngày nhập tông đến giờ đã mang đến cho Hùng Bắc không biết bao nhiêu bất ngờ.

Tôn Vân có thể nói là một thiên tài của việc luyện võ chỉ cần nhìn qua một lần thôi là có thể làm lại được mà làm lại một cách nhuần nhuyễn, những kỹ thuật dù khó đến đâu nâng cao đến mấy Tôn Vân đều làm được, điều này còn khiến cho Hùng Bắc có chút nghi ngờ Tôn Vân đã được học trước vì đây đa phần là kỹ thuật cơ bản thế nên để thử Tôn Vân, Hùng Bắc đã cố tình dạy một số kỹ thuật nâng cao mà ngày trước còn làm khó cả Hùng Bắc trong viêc tập luyện thế nhưng Tôn Vân vẫn chỉ nhìn qua Hùng Bắc thi triển một lần là làm được.

Điều này còn khiến Hùng Bắc nghi ngờ hơn liệu Tôn Vân có phải là một lão quái vật đoat xác trùng sinh không thế nên trong giờ nghỉ đã lén kiểm tra Tôn Vân xem điều ấy là thật hay giả và kết quả đã khiến hắn bất ngờ sau khi hắn kiểm tra thì Tôn Vân đúng là một thiên tài về luyện võ chứ không phải là một lão quái vật đoạt xác trùng sinh.

Xác định được điều này thì Hùng Bắc hắn càng quý Tôn Vân hơn vì một tiểu tử có tư chất nhất phẩm lại có thiên phú về việc luyện võ hơn nữa lại là đệ tử của mình thì ở trong thế giới này ai chẳng quý.

Nhìn thấy thần sắc vui vẻ của Hùng Bắc tuy không biết sư phụ mình đang nghĩ gì trong lòng nhưng nếu Tôn Vân hắn biết thì cũng chỉ có âm thầm cười khổ mà không thể giải thích được.

Tôn Vân là một người thông minh nhưng cũng không thông minh đến mức độ là nhìn phát biết làm ngay, nhìn phát hiểu liền đâu, sở dĩ hắn có thể làm được như thế là bởi vì trong kiếp trước những bài võ này đã được Hùng Bắc chỉ dạy cho hắn một cách chi tiết từng ly từng tí rồi, hơn nữa hắn cũng có sự tập luyện có sự nghiền ngẫm về tất cả những bài võ hắn học được ở trong kiếp trước thế nên kiếp này Hùng Bắc chỉ cần làm lại một lần là hắn nhớ và hắn làm lại được ngay thôi.

Còn vì sao sau khi Hùng Bắc âm thầm kiểm tra mà lại nhầm lẫn hắn không phải là một lão quái trùng sinh mà là một thiên tài luyện võ thì hắn không biết.

Hùng Bắc lại nói tiếp:

“Hai đứa hôm nay dù làm rất tốt được ta khen ngợi nhưng không được kiêu căng nhất là Tôn Vân con làm sư huynh thì phải làm gương cho sư muội, việc tu hành để đột phá tu vi thì quan trong nhưng nếu con lơ là không mài dũa kỹ thuật của mình thì khi gặp đối thủ cùng đẳng cấp với mình mà kỹ thuật nhỉnh hơn mình sẽ bại ngay.”

“Hai đứa đã nhớ chưa.”

Cả hai người Tôn Vân cùng Hạ Nguyệt nghe xong câu nói đó thì đều gật đầu, tuy không biết Hạ Nguyệt như thế nào nhưng đối với Tôn Vân dù là ở kiếp trước hay kiếp này thì Hùng Bắc cũng giống như là người cha thứ hai của hắn vậy luôn dạy dỗ cho hắn và Hạ Nguyệt những bài học kinh nghiệm trong cuộc đời mình và cũng chính vì Hùng Bắc mà hắn mới có quyết tâm để trở thành tông chủ của Ngự Lang tông để tiếp nối giấc mơ của Hùng Bắc là đưa Ngự Lang tông lên làm bá chủ của Mộc Thanh đảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play