“Còn về vấn đề như ban nãy đệ nói là chỉ cần hai vị tẩy trần cảnh đỉnh phong là có thể chiến thắng một vị trúc cơ cảnh nhất tầng thì gần như là không có, ít nhất là không có ở trên đảo này vì mỗi khi đột phá một tiểu cảnh giới là đã có một khoảng cách về thực lực rồi, mà ở đây lại là đại cảnh giới đối với đại cảnh giới nghĩa là tẩy trần cảnh đỉnh phong đối đầu với trúc cơ cảnh nhất tầng tuy nghe thì có vẻ gần nhau chỉ cách nhau khoảng một bước, nhưng thực tế khoảng cách về thực lực của nó lại còn xa hơn nữa.”
“Những người có thể làm được chuyện như là lấy tu vi tẩy trần cảnh đỉnh phong đi hạ sát một vị trúc cơ cảnh nhất tầng thì phải nói người ấy là quái vật trong quái vật rồi và các đệ đừng lầm tưởng rằng trên đời này có công pháp nào có thể bù đắp khoảng cách vượt qua mấy đại cảnh giới để khiêu chiến, không có vụ đó đâu kể cả đó có là công pháp thiên giai cũng không làm được.”
“Còn nếu các đệ có suy nghĩ ỷ đông hiếp yếu, lấy nhiều thắng ít, lấy số lượng bù chất lượng thì ta khuyên các đệ nên bỏ đi, ỷ đông hiếp yếu để thắng kẻ thù thì có thể xảy ra nhưng chỉ xảy ra khi tu vi của cả đám đông ấy bằng hoặc hơn người kia thôi, còn nếu đám đông ấy có nhiều nhưng tu vi ít hơn người kia thì cho dù có một trăm, một nghìn người lao đến thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi, nếu các đệ không tin lời ta nói thì ta sẽ lấy một ví dụ về một sự việc gần đây.”
“Nếu các đệ chăm chỉ đọc báo thì sẽ biết gần đây ở phía bắc hòn đảo của chúng ta có một sự kiện một vị trúc cơ cảnh nhất tầng cao thủ trong cơn điên tình đã lao vào đồ sạch cả một gia tộc có mấy trăm vị tẩy trần cảnh đỉnh phong trấn giữ trong ngày mà vị thiếu tộc trưởng của tộc đó thành hôn, rất may cho vị trúc cơ cảnh ấy là ngày hôm đó vị cao thủ trúc cơ cảnh duy nhất của tộc lại đi vắng nhưng điều đáng nói ở đây là trước khi lao vào đồ sạch tộc đó vị trúc cơ cảnh cao thủ kia đã bị thương.”
“Câu chuyện chi tiết thì các đệ có thể về lấy báo để đọc nhưng điều đáng nói ở đây là ta muốn cho các đệ biết về sự đáng sợ của một vị trúc cơ cảnh cho dù nó có là nhất tầng, một vị trúc cơ cảnh cao thủ trong lúc bị trọng thương còn có thể đồ sát mấy trăm vị tẩy trần cảnh đỉnh phong cao thủ vậy thì hai vị ăn thua gì.”
Đang nói chuyện nhớ tới điều gì Trúc Dương mới cười lên một tiếng:
“Thôi quay lại câu hỏi ban nãy đi ta đi hơi xa rồi, nếu như các đệ muốn biết người đó có tu vi là gì thì hãy cảm nhận cái khí của người đó, giống như là bát đựng nước hoặc bát đựng muối vậy, đệ chỉ cần đếm được số giọt nước hoặc là hạt muối trong bát là biết ngay tu vi của người đó liền.”
“Thôi còn ai có câu hỏi gì nữa không, nếu không thì chúng ta đi vào chủ đề chính vì đã mất thời gian nhiều quá rồi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Lại như lần trước không đợi mọi người có đồng ý hay không nam tử ấy tiếp tục giảng dạy.
Ở một góc phòng những gì nam tử kia giảng Minh Triết hắn đều nghe hết nhưng cũng không chú tâm nhiều mà hắn bây giờ đang suy nghĩ đến vấn đề công pháp mà hắn sáng tạo cho Cẩn Y, nếu nói là hắn sáng tạo ra công pháp đấy thì cũng không phải nhưng nếu nói hắn sáng tạo ra công pháp thì cũng chẳng sai vì công pháp đấy vốn chẳng phải hắn sáng tạo hoàn toàn mà là căn cứ trên hai công pháp cũ rồi mới tạo ra. Vì là công pháp còn mới mặc dù hắn đã cẩn thận trong từng chi tiết nhưng cũng có thể có lỗi hoặc là sai ở đâu đấy thế nên hắn đang suy nghĩ xem trong công pháp đấy nó còn có lỗi gì không và có chỗ nào có thể cải tiến được không. Hiện tại có thể nói là hắn đang tập trung hết mức có thể tai thì nghe giảng bài để ôn lại, trong đầu thì suy nghĩ xem là bây giờ công pháp đó còn có lỗi và có gì để cải tiến không.
Cuối cùng thì buổi sáng cũng kết thúc, buổi trưa cũng đến, sau khi lớp học này kết thúc thì nam tử kia có dặn dò lại một lần nữa là một tháng sau mới học tiếp còn tháng này thì nghỉ vì đây là tháng để các vị đệ tử chưa đột phá tẩy trần cảnh thì đột phá, còn ai đột phá rồi thì cứ tiếp tục tu luyện.
Lớp học kết thúc khuôn mặt ai cũng hồ hởi, hớn hở chạy đi về nhà để đột phá riêng mình hắn thì khuôn mặt vẫn vậy nhưng hắn cũng không về nhà luôn mà tiến thẳng tới Tàng Kinh các để xem xem có cuốn kinh hay sách nào có thể giải đáp khúc mắc trong lòng hắn bây giờ không.
Hơn nữa hắn cũng cần đến Tàng Kinh các để tìm vài thứ.
Sau khi đi được một lúc mới từ lớp học đến được Tàng Kinh các, nơi đây bây giờ vắng lặng và yên tĩnh vô cùng đúng với bản chất của nó vì bây giờ là giờ trưa mọi người đều đi ăn cơm hết rồi mấy ai điên giờ này đi đến thư viện để đọc sách, sau khi xuất trình lệnh bài cho một vị đệ tử canh gác ở nơi này hắn bước vào.
Hôm nay hắn cần tìm hiểu rất nhiều thứ vì kiến thức về đại lục này trong trí nhớ của Tuấn Hào thì gần như là không có. Mà ở đây lại là Ngự Thú đại lục thế nên hôm nay hai vấn đề quan trọng nhất hắn cần tìm hiểu thứ nhất là các loài thú, sinh vật ở trên đại lục này, thứ hai là một vài công pháp liên quan để cải tiến công pháp kia cho Cẩn Y tu hành, hai thứ đó là quan trọng nhất còn mấy thứ khác cứ lấy ra nếu không đọc hết thì mượn về đọc cũng được.
— QUẢNG CÁO —
Event
Còn về vấn đề đột phá tu vi thì nó tạm thời không quan trọng, nếu muốn thì hắn có thể đột phá ngay tẩy trần cảnh nhị tầng nhưng như thế thì sẽ bị nghi ngờ ngay thế nên hắn định để đến khi gần cuối tháng rồi mới đột phá lúc đó mới là thời điểm phù hợp vì trung bình một người có tư chất tam phẩm, tài nguyên thì có hạn như hắn bây giờ nếu chăm chỉ tu luyện không kể ngày đêm thì cũng phải mất một tháng mới từ tẩy trần cảnh nhất tầng đột phá lên nhị tầng được.
Đặt sách xuống bàn ngồi lại xuống chỗ ghế cũ.
“Tiểu tử ngươi lại đến nữa à.”
Một lão già tay cầm chai rượu, quần áo xộc xệch bước tới, đấy chính là Nghiêm lão, nhìn thấy lão già khi trước không biết thân phận thì thôi nhưng bây giờ đã biết thân phận kể cả Nghiêm lão có đeo lệnh bài hay không thì hắn vẫn phải đứng dậy hành lẽ vì đó là luật của tông môn rồi.
“Đệ tử Tuấn Hào bái kiến Nghiêm trưởng lão.”
Nhìn thấy lão già Minh Triết đứng lên, chắp tay cung kính hành lễ.
“Rườm ra, nghi thức quá, ngồi xuống đi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nghiêm lão nhìn thấy vậy thì phủi phủi tay Minh Triết biết vậy thì cũng ngồi xuống tiếp tục nghiên cứu sách, nếu nói về tuổi tác hay là về tu vi thì trong quá khứ Minh Triết cao hơn hẳn Nghiêm lão về mọi mặt nhưng đấy là chuyện của kiếp trước rồi quá khứ đã là quá khứ quan tâm nó nhiều để làm, còn tương lai ra sao hắn mặc kệ, cứ sống cho ngay cái hiện tiền này thôi, kiếp này hắn tuy là mượn xác trùng sinh nhưng bây giờ hắn chính là Tuấn Hào thấy trưởng bối trong tông mình hành lễ thì có gì là sai.
Hắn cũng chẳng thấy mình có gì khó chịu cả bởi nếu còn thấy khó chịu thì vẫn còn dính mắc vào cái danh mà bây giờ hắn đã ly dục hoàn toàn rồi thì danh làm sao mà dính vào hắn được nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT