Trên bầu trời hai vị trúc cơ cảnh đệ tử đang đứng trò chuyện với nhau thì thấy Minh Triết ôm bụng chạy ra khỏi hang, một vị sau khi thấy cảnh này thì định lao xuống ứng cứu, hỏi thăm, nhưng đang lúc lao xuống thì bị một vị đệ tử khác cản lại:
“Huynh cứ kệ đi, chắc ăn phải độc dược nào đó mà thôi, không chết được đâu cùng lắm là đâu bụng một lúc rồi lúc sau hết.”
Vị đệ tử đang định lao xuống ứng cứu kia nghe vậy thì hỏi lại:
“Sao huynh chắc chắn vậy nhỡ hắn bị làm sao thì sao.”
“Huynh không cần phải lo.” Vị đệ tử ngăn cản nói:
“Ở những điểm thí luyện này lâu lâu tông môn lại phát nhiệm vụ thu thập các loại độc dược nguy hiểm, mục đích mà tông môn nói thì là để chế dược liệu, nhưng mục đích chính của tông môn thì huynh cũng hiểu mà, để bảo đảm sự an toàn của các đệ tử tham gia thí luyện, tránh trường hợp đệ tử không biết ăn phải những độc dược gây ra tử vong.”
Vị đệ tử đang định lao xuống nghe vậy thì cũng không phản bác, gật gù đồng ý nhưng lại hỏi lại:
“Ừm, huynh nói đúng lâu lâu tông môn cũng có phát nhiệm vụ này thật, nhưng nhỡ đâu những đệ tử thi hành nhiệm vụ không thu thập hết các loại độc dược thì sao, nhỡ đâu tiểu tử kia lại ăn nhầm cái độc dược còn sót lại.”
“Cái này huynh không cần phải lo, tại vì huynh mới tấn thăng lên làm đệ tử nội môn nên có thể huynh không biết, nhiệm vụ đường từ xưa đến nay có quyền ban hành và đánh giá nhiệm vụ, chữ ban hành thì có thể mọi người hiểu nhưng chữ đánh giá thì có thể mọi người hiểu nhầm hoặc chưa hiểu hết, đánh giá được chia ra làm hai đội một là đội đánh giá độ khó của nhiệm vụ rồi sau đó ban hành nhiệm vụ tùy vào độ khó của nhiệm vụ thì sẽ nhận được phần thưởng tương đương.”
“Còn một đội nữa là đi đánh giá quá trình từ khi người đó tiếp nhận nhiệm vụ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ nếu người đó hoàn thành nhiệm vụ đủ chỉ tiêu người đó sẽ nhận phần thưởng tương đương, còn nếu người đó hoàn thành nhiệm vụ vượt quá chỉ tiêu tông môn sẽ thưởng tương đương với công lao mà người ấy bỏ ra.”
“Đối với những nhiệm vụ như dọn dẹp điểm thí luyện này sau khi người ta hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ có một đội đi khảo sát lại khu rừng, nếu như nhiệm vụ ghi là dọn dẹp hết độc dược mà người kia bỏ sót lại một hai cây thì sẽ bị trừ đi chỉ tiêu phần thưởng hạ xuống và đội đi khảo sát sẽ làm nhiệm vụ dọn dẹp hết độc dược còn sót lại.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Thế nên huynh cứ yên tâm đi là trong khu rừng này chắc chắn chẳng còn một cây độc dược nào nguy hiểm đến tính mạng đâu, còn tiểu tử kia cứ để nó chạy về tông môn ôm bụng thế này huynh mà cản lại thì chết.”
Bên hướng của Tôn Vân sau khi Kim lão quay lại thì đã mang đến một người Tôn Vân nhận ra người này, dáng vẻ thư sinh nho nhã, mái tóc màu vàng đặc trưng người này chính là vị đệ tử kiếp trước đã tìm ra tam trưởng lão đây mà.
Sau khi nghe Kim lão giới thiệu người này chính là một trận pháp sư thì hắn đã hiểu ra rồi, vốn dĩ hắn tưởng việc hắn trùng sinh gây ra ảnh hưởng trong tương lai vì kiếp trước hắn làm gì nghe nói đến trận pháp nào, tưởng vậy mà không phải vậy hóa ra kiếp trước hay kiếp này trận pháp đều có nhưng đệ tử kia là một trận pháp sư, đối với một trận pháp sư việc bố trí trận thì khó chứ việc giải trận thì dễ thôi à, cứ áp dụng công thức là nó sẽ giải ra liền không cần yêu cầu điều kiện gì cả.
Hắn đoán có thể đệ tử kia kiếp trước đã giải được trận pháp nhưng lại không nói làm Tôn Vân hắn hiểu nhầm, nhưng mà không sao vị đệ tử đó đã ở đây rồi kiếp trước giải được thì kiếp này cũng giải được thôi.
Vị đệ tử kia sau khi đi quan sát sờ mó tảng đá một vòng thì đã phát hiện ra đây là trận pháp gì, không nói một lời nào bắt tay vào làm việc luôn, sau tầm nửa tiếng im hơi lặng tiếng không nói một lời nào mà chỉ tập trung làm việc, vị đệ tử ấy cũng thở dài một hơi rồi nói:
“Cuối cùng cũng xong rồi.”
Sau đó quay ra, hai tay chắp lại cũng kính trước mặt Kim lão rồi nói:
“Làm phiền trưởng lão có thể phá hủy tảng đá này được không ạ, vì nếu di rời nó tảng đá sẽ phát nổ.”
Kim lão nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau đó từ trong lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu lửa nhỏ, hướng thẳng tới vị trí của hòn đá nhưng lần này không chậm như lần trước nữa mà bay nhanh như tên bắn vậy.
“Bùm”
— QUẢNG CÁO —
Event
Quả cầu lửa lao tới phá hủy hòn đá, Kim lão chưa kịp đắc ý thì cùng lúc đó từ trong hang một cột lửa bắn ra, Kim lão hét lớn định kéo vị đệ tử kia đi:
“Nguy hiểm.”
Nhưng đã không kịp nữa rồi cột lửa bắn ra lao thẳng vào vị trí của tông môn, tông môn đại trận được khởi động, nhưng cột lửa dù dũng mãnh như thế nhưng cũng không phá nổi đại trận của tông môn, những đệ tử không may bất hạnh nằm trong vị trí của cột lửa đều đã bị thiêu rụi thậm chí đến cả Kim lão chỉ đến gần ngọn lửa thôi cũng đã bị bỏng nhẹ rồi.
Cảnh tượng này được tất cả mọi người để ý tới, đến cả Hùng Bắc đang trong phòng làm việc cũng nhìn thấy tông môn đại trận được khởi động, linh cảm mách bảo ông có điều gì đó không ổn ông liền bay ra chỗ Tôn Vân ngay.
Tôn Vân nhìn thấy cảnh tượng này ban đầu thì là ngạc nhiên xong về sau là sững sờ, hắn đứng đằng sau lưng hai vị trưởng lão được hai vị trưởng lão bảo vệ nhưng hắn đứng như người mất hồn vậy, trong đầu hắn bây giờ đang tràn ngập những câu hỏi:
“Kiếp trước đâu hề có cảnh này, rốt cuộc chuyện này là sao, …”
Sau một lúc hoàn hồn tỉnh lại thì hắn lại thấy tiếc thương cho vị đệ tử kia, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói: “Vốn dĩ phải là hắn tìm được tam trưởng lão ta lại cướp công lao của hắn khiến cho hắn bây giờ đã chết rồi.”
Hai vị trưởng lão sau khi cảnh này kết thúc cũng không thụ động, một vị lo phụ trách bảo vệ Tôn Vân còn một vị thì bọc cái hang này lại chờ các vị trưởng lão đến.
Một lúc sau có hai bóng người xuất hiện bao gồm tông chủ Hùng Bắc cùng với thất trưởng lão Hàn Phi Yến, Hùng Bắc thì sau khi nhìn thấy trận pháp khởi động liền chạy đến đây còn thất trưởng lão thì nàng đang ở gần đây nhìn thấy vụ nổ, nghe thấy tiếng động liền chạy đến.
Hai vị trưởng lão sau khi thấy tông chủ cùng với thất trưởng lão thì chắp tay hành lễ, Hùng Bắc thấy thế thì gật đầu, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Tôn Vân thì hắn đã thấy không ổn rồi, vẫy tay nở một nụ cười hiền từ gọi:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vân nhi lại đây với sư phụ nào.”
Tôn Vân đang đứng sau lưng một vị trưởng lão nghe vậy thì liền chạy ra chỗ của Hùng Bắc.
“Hai vị đã làm tốt rồi về nghỉ ngơi đi ở đây có bọn ta là được rồi.” Hùng Bắc nói.
“Tuân lệnh thưa tông chủ.” Hai vị trưởng lão cúi đầu chắp tay hành lễ rồi sau đó quay người rời đi.
Thất trưởng lão sau khi dùng thần niệm để dò xét bên trong thì ngay lập tức chạy vào, bởi vì bên trong chính là tam trưởng lão đang bê bết máu nằm ở đó.
Khắp người lỗ chỗ các vết thương nhưng không nghiêm trọng như Hoàng Chung ít nhất tay chân còn lành lặn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT