Tôi Thẩm Kình!

Suốt ngày chỉ biết làm bạn với sách và bóng rổ

Không màng tới những chuyện vô vị, những chuyện không liên quan đến mình

Có thể là vì tính lạnh lùng nên tôi chỉ có được vài người bạn tốt. Trong số người bạn tốt đó có cả Trương Huy

Có lần đang chơi bóng rổ

Một thân toàn đầy mồ hôi, trong lúc lơ đãng tôi nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ngang vai, thân hình ốm gầy, đôi mắt tinh nghịch đang lén lúc núp ngoài cửa mà ngó về phía này

Nhìn kĩ theo ánh mắt đó hóa ra là đang ngắm nhìn Trương Huy

Tôi và Trương Huy là hai người đối lập hoàn toàn

Tôi thì lạnh lùng khó gần

Trương Huy thì hòa nhã dễ gần, lúc nào cũng mang theo nụ cười tỏa nắng, khiến biết bao cô gái si mê

Tôi nghĩ thoáng chắc cô gái này cũng vậy. Rồi không quan tâm nữa

Nhưng là lúc nào khi tập bóng rổ tôi cũng thấy cô ấy đều lén lúc ở đó mà ngắm nhìn

Đột nhiên

Tôi bắt đầu thích thú, tìm hiểu cô ấy...

Lâm An Di! Lớp 11A1, làm lớp phó, học lực bình thường. Tính tình thì đi điên điên khùng khùng

Hỏi thăm thì tôi biết được như vậy. Dần dần tôi lại càng chú ý cô ấy hơn

Chú ý cô ấy cười nói ở hành lang

Chú ý cô ấy hay nhìn trộm Trương Huy khi đang chơi bóng rổ

Để rồi tôi chợt nhận ra...

Lần đầu tiên trong suốt 17 năm qua tôi biết để ý, tôi biết thích một cô gái là như thế nào

Khi nghe tin Trương Huy có bạn gái, tôi nghĩ chắc cô ấy buồn lắm

Nên tôi bắt đầu từ từ tiếp cận Lâm An Di

Không may cuộc gặp gỡ đầu tiên tôi lại đi chọc giận cô ấy, nên liền vội vàng đến lớp xin lỗi

Nhưng là lại bị thầy Lâm cắt ngang

Thầy Lâm đó chính là Lâm Dục Thần anh trai của cô ấy

Lúc biết Lâm An Di bị bệnh, đột nhiên lòng rất hoảng rất lo lắng. Tôi không biết làm gì chỉ còn cách kéo cô ấy đến phòng y tế

May mắn chỉ là cảm nhẹ, tôi liền thở phào

Cô ấy mắng tôi là lo thừa, tôi chỉ cười cười

Biết làm sao được? Lúc đó tôi rất lo mà...

Chưa nói chuyện được bao lâu thì tôi lại bị thầy Lâm một lần nửa cắt ngang

Nhưng lần này có gì đó khác khác. Lần đầu tiên tôi thấy Lâm Dục Thần tức giận

Kể từ đó tôi cảm thấy hình như tôi thường xuyên bị thầy Lâm đày vậy...

Cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm

Tôi và Lâm An Di bắt đầu tiến thêm một bước mới đó là trở thành bạn thân

Sinh nhật của cô ấy, tôi đã phải mất mấy tiếng đồng hồ để chuẩn bị quà.

Đến nhà đón cô ấy đi chơi tôi lại nhìn thấy thầy Lâm và Lâm An Di cải nhau, giằng co. Chỉ vì Lâm Dục Thần nói chuyện cười nói với một chị gái xinh đẹp

Lòng nổi lên từng đợt nghi vấn, nhưng rồi tôi lại bác bỏ đi

Trải qua một thời gian dài, cùng nói cùng cười. Tôi nghĩ đã tới lúc tôi nên thổ lộ tình cảm của mình rồi

Nhưng là...

"Thẩm Kình! Xin lỗi... tôi không thích cậu! Tôi đã thích người khác rồi!"

Kết quả tôi nhận lại chính là câu trả lời này

Đối với người khác thì tôi không biết!

Nhưng đối với tôi khi nghe câu trả lời này tôi chỉ cảm thấy thật là thất bại

"Cậu và Lâm Dục Thần vốn không phải là anh em ruột?"

Tôi hỏi lên nghi vấn trong lòng bấy lâu nay. Nhìn thấy Lâm An Di gật đầu tôi như đã hiểu

Hóa ra suy đoán của tôi là đúng, người cô ấy thích chính là Lâm Dục Thần

Mặc dù rất đau, nhưng tôi chỉ khẽ cười

Có trách là trách mình đã đến chậm một bước mà thôi

Sau lần đó tôi làm như không có gì xảy ra mà vẫn cười nói với Lâm An Di

Cô ấy cười tôi cười, cô ấy buồn muốn uống rượu tôi sẽ làm bạn ngồi bên cạnh an ủi cô ấy

Đúng vậy! Một tình bạn không hơn không kém

Biết cô ấy đã thật sự hạnh phúc, tôi quyết định qua Mỹ du học

Tôi một mình bước vào sân bay, trên tay kéo vali, khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói

"Tạm biệt cậu! Người con gái tôi yêu!"

[.....]

Sau khi qua đó được một thời gian, khi đang đi trên đường tôi đột nhiên lại nghe thấy có người gọi mình

"Thẩm Kình! Thẩm Kình!!!"

Giọng nói nhí nhố mừng rỡ, tôi nhìn lại hóa ra là Võ Minh Anh

Là bạn thân của Lâm An Di lúc trước

Sau khi trò chuyện tôi mới biết thì ra là Minh Anh cô ấy cũng qua đây để du học

Chắc có lẽ do sống trong một nơi mà hàng nghìn người không quen biết. Bây giờ lại gặp được người quen duy nhất ở nơi đây

Vì thế, trong 4 năm qua tôi và Võ Minh Anh càng thân với nhau hơn, cùng chia sẽ tâm sự cùng nhau

Tôi bệnh, cô ấy thức đêm lo lắng chăm sóc cho tôi

Cái cảm giác lo lắng đó, tôi đã trải qua một lần rồi

Tôi trốn chạy Lâm An Di! Ông trời lại cho tôi gặp Võ Minh Anh!

4 năm qua! Cái cảm giác thích đó mà tôi dành cho Lâm An Di, có lẽ tôi đã buôn bỏ thật rồi

Tôi nghĩ bây giờ tôi có thể nắm tay của cô gái tương lai mà đứng trước quá khứ tự tin nói rằng

Tôi đã tìm được cho mình một cô gái sẽ cùng tôi đi đến suốt cuộc đời này rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play