Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vạn San San quay sang phía Lăng Thiếu Triết nịnh hót: "Thiếu Triết, anh đừng tức giận, em sẽ sắp xếp người đẩy nhiệt độ bài này lên! Sẽ có người giúp anh xả cơn giận này, anh chờ xem anh ta bị mắng chết đi! Cùng loại phú nhị đại này so đo chính là hạ thấp cấp bậc của anh!"
Nghe vậy, sắc mặt đen xì của Lăng Thiếu Triết mới hòa hoãn vài phần.
Tuy rằng cùng là tiểu sinh đang hot, nhưng nhân phẩm của Cung Húc lại kém xa anh ta.
Tên phú nhị đại kia sớm muộn cũng có ngày tự lấy đá đập chân mình!
Tiểu Tình phân phát quà cho nhân viên của đoàn làm phim, Diệp Oản Oản tự mình đưa quà cho Tiểu Trần: "Tiểu Trần, em thử mấy thang thuốc này thử xem, tình trạng của bạn gái anh cũng tương tự em, mấy ngày đến tháng đều đau vô cùng, cô ấy tìm được phương thuốc này từ một thầy trung y rất có kinh nghiệm, nói dùng rất tốt, em có thể thử xem."
Thật ra Diệp Oản Oản hỏi từ chỗ của Tôn Bách Thảo, thần y kê thuốc, đương nhiên không có khả năng sai rồi.
Tiểu Trần nhìn dung nhan tuấn mĩ của chàng trai, khuôn mặt lập tức đỏ ửng: "A... Vậy... Vậy thì ngại quá! Cảm ơn anh!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý, đáp: "Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn công sức mà thôi. Huống chi nếu phải cảm ơn, nên là anh cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã chiếu cố cho Lạc Thần!"
Người của đoàn làm phim nhìn như chỉ làm việc vặt, nhưng thực chất quản được tất cả việc vặt vãnh của đoàn làm phim, có thể điều động được thành viên trong toàn đoàn, phân chia công việc hằng ngày, phân phát các nơi, có thể nói là tai nghe bát phương, mắt nhìn lục lộ.
Ví như việc hôm này, Tiểu Trần giúp được rất lớn...
"Không cần cảm ơn, có thể giúp anh là tốt rồi, em cũng không quen nhìn bọn họ bắt nạt người khác!" Tiểu Trần thẹn thùng mở miệng, con ngươi đồng thời lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lần đầu cô ấy gặp người đại diện Diệp này là vào ngày khai máy, lúc đó cô ấy đau bụng kinh đến mức sống không bằng chết, nhưng khi ấy rất bận rộn, lại không thể đi được, cô ấy chỉ là một người làm công nho nhỏ mà thôi, chỉ đành gắng gượng.
Chỉ có Diệp Bạch, không biết nhận ra cô ấy bị đau bụng kinh từ lúc nào, yên lặng bảo trợ lý đưa nước ấm, nước đường đỏ và thuốc giảm đau, còn bảo trợ lý chia sẻ công việc với cô ấy...
Lúc đó cô ấy chỉ có một suy nghĩ, muốn gả...
Haiz, người đàn ông cực phẩm như vậy, tiếc là đã có bạn gái...
Cách đó không xa, Cung Húc nhìn Tiểu Trần bị Diệp Oản Oản dỗ đến mức đỏ mặt cười tươi như hoa, trong lòng âm thầm cảm thấy khó chịu.
Một nhân viên công tác nho nhỏ thôi mà, cần gì phải đối tốt như vậy! Thật là! Nếu rảnh rỗi thì chi bằng đến dỗ cậu ta đi!
Cung Húc đang mắng thầm thì bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.
Nhìn thấy người đến, Cung Húc lại biến thành con gà chọi, tiến vào trạng thái chiến đấu: "Cái gì?"
"Chuyện vừa rồi..." Lạc Thần dừng một chút, sau đó mở miệng, "Cảm ơn cậu."
Cung Húc chà chà cánh tay, sắc mặt không được tự nhiên cho lắm: "Đừng dùng ánh mắt ghê tởm như thế nhìn tôi, tôi không phải vì cậu."
"Tôi biết, vẫn phải cảm ơn cậu." Lạc Thần trịnh trọng nói.
Diệp Oản Oản: "Đang nói gì vậy?"
Vừa thấy Diệp Oản Oản, Cung Húc lập tức hỏi: "Anh Diệp, khi nào anh mới tập diễn cùng em, giúp em nhập vai diễn của mình?"
Diệp Oản Oản: "Tôi diễn, cậu không đỡ nổi."
Cung Húc bị đã kích đến mức suy sụp: "Kĩ thuật diễn xuất của em kém thế sao..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT