Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Thanh Thanh chết chính là chất xúc tác lớn nhất khiến suy nghĩ Lâm Lạc Trần thay đổi, cũng là cấm kị lớn nhất hắn giấu trong lòng.

Sau khi gia nhập tà giáo, tính cách Lâm Lạc Trần đại biến, đoạn tình tuyệt ái.

Mãi đến khi, trong một lần chiến đấu, Lâm Lạc Trần vô tình phát hiện một nữ đệ tử của môn phái nào đó tên là Mạnh Tiểu Nhu, có diện mạo rất giống Thanh Thanh.

Bởi vì Mạnh Tiểu Nhu có khuôn mặt tương tự như cô gái trong lòng mình, Lâm Lạc Trần không gϊếŧ nàng mà đưa nàng đến tà giáo để dưỡng thương.

Trong quá trình sống chung, Mạnh Tiểu Nhu dần dần phát hiện Lâm Lạc Trần và đại ma đầu trong ấn tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau, lâu ngày dần dần sinh tình với hắn.

Mà Lâm Lạc Trần cũng lâm vào giãy giụa, biết rõ nàng không phải Thanh Thanh, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn tìm hình bóng của Thanh Thanh trên người nàng, thậm chí còn sinh ra tình cảm với nàng...


Cảnh diễn hôm nay là cảnh Mạnh Tiểu Nhu tỏ tình với Lâm Lạc Trần.

"3, 2, 1! Bắt đầu!"

Cảnh quay bắt đầu, trong rừng cây.

Thiếu nữ mặc một bộ váy màu lam nhạt, khuôn mặt yêu kiều xinh xắn, nam nhân mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh băng như tuyết trắng đọng trên núi cao.

Thiếu nữ si mê nhìn nam nhân trước mặt, không có cách nào giấu đi vẻ ái mộ trong mắt, hai má nàng đỏ bừng: "A... A Trần... Ta thích huynh..."

Đối mặt với đại ma đầu trong mắt mọi người, trên mặt thiếu nữ không có chút chán ghét và căm hận nào cả, chỉ có sùng bái, diễn cảnh tiểu cô nương rơi vào tình yêu say đắm vô cùng nhuần nhuyễn.

Kế đó, máy quay nhắm thẳng vào Lạc Thần.

Lúc này Lạc Thần phải biểu hiện ra vẻ khiếp sợ, quan trọng nhất là phải diễn ra tâm lý rối rắm yêu hận đan xen, cùng với vẻ ngượng ngùng thuộc về thiếu niên mà Lâm Lạc Trần đã mất đi, biểu hiện ra cảm giác trở về nguyên dạng.


Nhưng mà, lúc này khuôn mặt Lạc Thần vẫn là vẻ lạnh băng, chân mày hơi nhíu lại, biểu cảm rõ ràng hơi cứng...

"Cắt!" Đạo diễn ném kịch bản trong tay, "Mười bày lần! Chỉ một cảnh diễn đơn giản như vậy, rốt cuộc cậu còn muốn quay bao nhiêu lần nữa? Lạc Thần, cậu muốn diễn nữa không! Không muốn thì mau cút sớm đi!"

Mấy ngày nay cảnh diễn của Lạc Thần và Mạnh Tiểu Nhu vẫn luôn không thuận lợi, hôm nay thì liên tục NG*, Tống Kim Lân cuối cùng đã bùng nổ.

(*) NG: No good, chỉ những cảnh quay phim bị lỗi, không đạt chất lượng.

Bình thường Tống Kim Lân đều có dáng vẻ hiền lành dễ gần, nhưng chỉ cần tiến vào trạng thái quay phim liền vô cùng nghiêm khắc, mắng chửi người không hề lưu tình.

Sắc mặt Lạc Thần tái nhợt: "Thật xin lỗi, đạo diễn..."

"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, bây giờ quay những người khác trước, cậu tìm lại cảm giác đi, nếu lại NG thì không cần tới đây nữa đâu!!!"


...

Trở lại khu nghỉ ngơi.

Khu nghỉ ngơi chia thành vài bè phái, cầm đầu chính là Lăng Thiếu Triết của giải trí Hoàng Thiên.

Thấy hôm nay Lạc Thần bị đạo diễn mắng ngập đầu, mấy diễn viên của Hoàng Thiên vây quanh Lăng Thiếu Triết đều khe khẽ nói nhỏ.

"Chậc, cái gì mà tiểu sinh vừa phái lực lực vừa phái thần tượng? Kĩ thuật diễn xuất nát như vậy mà cũng dám thổi phồng!"

"Trước kia tôi còn tưởng kĩ thuật diễn xuất của anh ta tốt lắm đấy, hóa ra chỉ biết diễn mặt đơ? Hơi cần diễn biểu cảm khác thì liền diễn thành vậy rồi?"

"Thế mà còn dám đánh đồng với Thiếu Triết của chúng ta! Những người đó bị mù cả rồi!"

"Đúng vậy... Nghệ sĩ hết thời đúng là nghệ sĩ hết thời, không ra hồn gì cả!

...

"Này, mấy người..." Trợ lý Tiểu Tình của Lạc Thần đang muốn mở miệng, Lạc Thần lại khe khẽ lắc đầu, ngăn cô ấy nói chuyện.
Cậu ấy đã sớm thành thói quen ẩn nhẫn, không muốn chọc phiền phức cho anh Diệp, huống chi vốn dĩ vấn đề chính là bản thân cậu ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play