Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Em về rồi!"

Diệp Oản Oản trở về Cẩm Viên, vừa vào cửa đã thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi trên sofa, trên đầu gối còn bày một chiếc laptop.

Thấy Tư Dạ Hàn ngồi ở phòng khách, Diệp Oản Oản hơi khó hiểu: "Hửm? Bảo bảo, sao anh không ngồi trong phòng?"

Tư Dạ Hàn đang muốn trả lời, Diệp Oản Oản đã ngồi xuống bên cạnh: "Lần trước lấy lí do ánh sáng tốt, có phải lần này anh muốn nói phong thủy ở phòng khách tốt hay không? Không cần khẩu thị tâm phi! Em biết anh đang cố ý đợi em!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Cô cũng không biết vì sao trước kia mình sợ Tư Dạ Hàn như thế, còn bây giờ mỗi khi thấy anh là lại muốn trêu ghẹo vài câu.

Diệp Oản Oản muốn trêu tiếp, nhưng bụng lại kháng nghị kêu lên vài tiếng, cô ôm bụng la rên: "Bảo bảo, em đói bụng ~"


Tư Dạ Hàn nhìn sang, sau đó hôn lên môi cô một cái.

Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng: "Khụ, không phải loại đói này, là thật sự đói bụng á!"

"Chưa ăn sao?"

"Loại tụ tập như thế thì có thể ăn cái gì chứ!" Diệp Oản Oản lẩm bẩm.

Cả đêm chỉ nghe Cung Húc nói.

Tư Dạ Hàn vẫy tay gọi người hầu đến.

Rất nhanh, bên phòng bếp đã chuẩn bị xong một bàn  đồ ăn khuya nóng hổi, hoành thánh, bánh bao, sủi cảo các loại đều có.

Từ lúc ra khỏi cửa đều nơm nớp lo sợ, bây giờ có đồ ăn khuya còn nóng chờ sẵn khi về, Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật cứ như nằm mơ vậy.

Chỉ cần vuốt lông cho đại ma đầu thật tốt, cuộc sống của cô sẽ vô cùng tốt, đại ma đầu không ghen thì rất dễ nói chuyện!

Diệp Oản Oản vui sướng ăn khuya, nhân tiện đút cho Tư Dạ Hàn mất miếng, thông báo wechat vang lên liên hồi.


Quả nhiên tên nhóc Cung Húc lại khủng bố.

[Cung Húc]: Anh Diệp, rốt cuộc khi nào anh mới chịu cho em thấy mứt hoa quả nhỏ!

[Cung Húc]: Anh Diệp, có phải anh không yêu em hay không?

[Cung Húc]: Bằng không vì sao anh không chịu sắp xếp công việc cho em?

[Cung Húc]: Anh Diệp, có phải anh muốn đóng băng hoạt động, phong sát em...

Diệp Oản Oản xem đến cạn lợi, toàn giới giải trí này có ai đủ bản lĩnh để phong sát cậu?

[Diệp Bạch]: Kịch bản bộ phim tiếp theo của cậu tôi đã chuẩn bị rồi, kiên nhẫn chờ đi.

Diệp Oản Oản trả lời một câu, sau đó tắt thông báo.

Lịch sử đen của Cung Húc quá nhiều, thanh danh kém đến mức không nỡ nhìn thẳng, muốn tẩy trắng là việc không thể nào.

Hiện giờ cách tốt nhất là giải quyết vấn đề căn bản, để cậu ta có một tác phẩm ra hồn.

Dù sao cái căn bản nhất của diễn viên chính là diễn xuất.


Đối với một nghệ sĩ mà nói, thực lực bản thân mới là cách gây thiện cảm tốt nhất.

Chỉ là cho dù chỉ cần một bộ, đối với Cung Húc mà nói cũng đủ đáng sợ rồi.

Muốn kĩ thuật diễn xuất của Cung Húc tăng vọt trong một khoảng thời gian ngắn là không thể nào, vậy thì trước tiên chỉ có thể chọn kịch bản tỉ mỉ, vừa lúc cô biết một kịch bản vô cùng hợp với Cung Húc.

Nếu tiến độ của kịch bản thuận lợi, vậy thì Cung Húc mới có khả năng lật ngược tình thế...

Nhìn di động Diệp Oản Oản không ngừng rung lên, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày.

Diệp Oản Oản thấy thế thì vội cất điện thoại, thề son sắt: "Hiện giờ giới giải trí lắm kẻ ăn no không có việc gì làm nên lộ scandal tình ái các thứ, thật sự quá nông cạn. Bảo bảo, anh yên tâm, em theo chân bọn họ nhưng không giống họ đâu!"
Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm liếc xéo cô một cái: "Ồ? Chỗ nào không giống?"

Diệp Oản Oản ôm bát cơm: "Em ăn không đủ no!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play