Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn bộ dạng bất cần không hề sợ hãi của Diệp Mộ Phàm, Lương Mỹ Huyên giễu cợt ra mặt, chẳng lẽ vị đại thiếu gia này còn tưởng lần này có thể dẹp im xuống à?
Lần ăn cắp giá đấu thầu này đã hoàn toàn chọc giận nhị lão Diệp gia, cả nhà Diệp Thiệu Đình sắp xong cả rồi, mà Diệp Mộ Phàm còn phải ăn cơm tù nữa!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lương Mỹ Huyên lóe lên ý cười.
Diệp Thiệu An không kiên nhẫn nói: "Nếu đã đến đầy đủ, vậy thì bắt đầu xử lý đi, cậu muốn tự thú hay là phải ra tòa đây?"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm nhìn sang Diệp Mộ Phàm.
Nhận được ánh mắt của em gái, Diệp Mộ Phàm hơi gật đầu, biểu cảm trên mặt càng thêm bất cần.
"Tự thú?" Diệp Mộ Phàm nhìn xung quanh một lượt, ngạc nhiên nói, "Ai muốn tự thú? Sao vậy, nhà chúng ta có ai phạm pháp sao?"
Diệp Thiệu An và Lương Uyển Quân đồng loạt sửng, đứa nhỏ Mộ Phàm này không phải sợ quá hóa ngu đấy chứ? Rõ ràng Diệp Thiệu An nói nó mà...
"Diệp Mộ Phàm, cậu giả vờ cái gì, người phạm tội đương nhiên là cậu!" Diệp Thiệu An tức giận mắng.
"Tôi?" Diệp Mộ Phàm sửng sờ, chỉ vào chính mình theo bản năng, "Tôi phạm tội?"
"Vô nghĩa!" Lương Mỹ Huyên tức giận nói.
"Thím hai, thím vẫn chưa tỉnh ngủ à?" Diệp Mộ Phàm nhíu mày: "Tôi gϊếŧ người hay là phóng hỏa?"
Lương Mỹ Huyên cười lạnh một tiếng: "Diệp Mộ Phàm, cậu rất biết diễn kịch đấy! Đừng nói cậu quên việc mình xem trộm giá đấu thầu của Diệp gia rồi chứ?"
"Giá đấu thầu?" Diệp Mộ Phàm khó hiểu nhìn về phía Diệp Oản Oản, "Oản Oản, thím hai nói trộm giá đấu thầu là có ý gì?"
Diệp Oản Oản mở miệng phối hợp: "Hình như là giá đấu thầu của hạng mục Hoa Quang."
"Ồ... anh cũng có nghe về hạng mục Hoa Quang này, sao vậy, Diệp gia chúng ta cũng tham dự ư?" Diệp Mộ Phàm gật đầu.
"Ừ, chỉ là bị Trầm thị lấy được." Diệp Oản Oản thở dài.
"Trầm thị?" Diệp Mộ Phàm tấm tắc: "Trầm thị chỉ là một doanh nghiệp nhỏ, lại có thể tranh với Diệp thị ư? Lần này là ai phụ trách hạng mục Hoa Quang vậy, đúng là vô dụng!"
"Cậu...!" Lương Mỹ Huyên không ngờ Diệp Mộ Phàm lại vô sỉ như vậy, không chỉ giả ngu giả ngơ mà còn mắng đểu bọn họ vô dụng!
"Nếu không phải tên bạch nhãn lang* cậu ăn cây táo rào cây sung, xem lén giá đấu thầu rồi đưa cho Trầm gia, sao Trầm thị có thể thắng Diệp thị!" Lương Mỹ Huyên cả giận nói.
(*) Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, chỉ những người vô ơn.
"Ồ, tôi hiểu rồi. Ý thím là tôi trộm hồ sơ đấu thầu, là tôi giúp Trầm thị lấy được hạng mục Hoa Quang sao?" Diệp Mộ Phàm làm bộ tỉnh ngộ.
"A... Cậu giả vờ cái gì, chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Lương Mỹ Huyên cười lạnh.
"Bà thả rắm ít thôi!" Diệp Mộ Phàm lập tức nổi giận gầm lên một tiếng.
"Bốp!" Một tiếng vang thanh thúy vọng khắp phòng họp.
Chỉ thấy Diệp Mộ Phàm thế nhưng lại tát Lương Mỹ Huyên một cái.
Không chỉ nhị lão Diệp gia, cả vợ chồng Diệp Thiệu Đình cũng ngây dại.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi run rẩy một chút.
"Tiểu súc sinh, cậu muốn tạo phản à, cậu dám đánh tôi?!" Lương Mỹ Huyên trợn tròn mắt, che má trai, cao giọng thét to.
"Thím hai, tôi không ngờ thím ác độc như vậy, lại hãm hại tôi!" Diệp Mộ Phàm lớn tiếng gầm lên, so với Lương Mỹ Huyên còn kích động hơn, lại giơ tay lên muốn đánh tiếp.
Chỉ là lần này lại bị Diệp Oản Oản kéo lại: "Anh, sao anh có thể làm như vậy, thím hai là trưởng bối!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT