Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Mộ Phàm làm bộ rộng lượng không thèm để ý: "Sao? Hà tổng giám, đừng gấp, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không định truy cứu trách nhiệm của anh đâu, chỉ là vài thiết kế mà thôi, loại vật này, mỗi ngày tôi có thể cho anh mười mấy cái. Nếu anh nhìn trúng, vậy tặng anh đi, không có gì to tát cả. Dù sao cũng từng làm đồng nghiệp, nếu thích như vậy, tôi lại tặng anh thêm một quyển!"

"Mày... Mày mày..." Hà Tuấn Thành tức giận đến mức muốn hộc máu.

Diệp Mộ Phàm luôn mồm nói không so đo, thậm chí còn không có chứng cứ, thế mà lại ụp luôn cái mũ trộm tác phẩm lên đầu gã, hơn nữa thân phận của Diệp Mộ Phàm được bày lù lù ra đó, mọi người đương nhiên tin lời anh nói.

"Trời ơi, không ngờ Hà Tuấn Thành lại là loại người đó, im ỉm nhặt bản thảo của người ta rồi chiếm làm của riêng!"


"Thế mà còn nói Felix trộm của gã, thật tức cười!"

Quần chúng vừa rồi còn nói thay cho Hà Tuấn Thành đều lật mặt, vừa rồi châm chọc Diệp Mộ Phàm thế nào, bây giờ đều trả lại Hà Tuấn Thành thế ấy.

Hiện tại Hà Tuấn Thành với Diệp Mộ Phàm cứ như ăn xin và phú hào.

Ăn xin nói phú hào trộm tiền của mình, ai sẽ tin chứ?

Nhìn Hà Tuấn Thành bị công kích hết đường chối cãi, đáy mắt Diệp Mộ Phàm lộ ra một tia lạnh lẽo.

Ha, dù anh thuận miệng bịa chuyện thì sao?

Lấy thân phận và địa vị hiện giờ của anh, cần phải dùng chứng cứ sao?

Tóm lại, lời nói hôm nay của Diệp Mộ Phàm đã khiến đời Hà Tuấn Thành bị phá hoại.

Bởi vì không ai biết bản thảo trong miệng Diệp Mộ Phàm có bao nhiêu tác phẩm, mà thiết kế sau này của Hà Tuấn Thành do chính tay gã thiết kế, hay do trộm bản thảo thì vẫn chưa biết.


Về phần Trầm Mộng Kỳ mặc tác phẩm lấy trộm thì cũng không được tốt hơn là mấy...

Chủ tịch Mục Văn Thanh là người bao che người của mình, đương nhiên đứng về phía Diệp Mộ Phàm, tuyên bố xóa tên Hà Tuấn Thành khỏi hiệp hội Thời Thượng ngay tại chỗ, hơn nữa còn kêu bảo vệ đuổi người ra ngoài.

Các nhà tạo mẫu khác của Tụ Tinh đều nhịn không được mà lén trốn về.

Trầm Mộng Kỳ ngơ ngác đứng trên sàn catwalk như kẻ đần độn, không ai vì cô ta mà giải vây.

Cô ta ôm một tia hi vọng nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, người đàn ông này tuy rằng ăn chơi trác táng, tuy bất cần, nhưng luôn thật tâm che chở cô ta, mỗi lần cô ta xảy ra chuyện gì, anh đều xuất hiện đầu tiên...

Nhưng, lúc này đây, Diệp Mộ Phàm lại không hề liếc mắt cô ta cái nào.

Người đàn ông ấy đang bị mọi người vây quanh, cả cái ót cũng không nhìn tới...


"Ha ha, được rồi được rồi..."

Diệp Mộ Phàm đang xã giao như cá gặp nước thì vô tình bắt được một bóng người quen thuộc, lập tức sợ tới mức phun ngụm rượu vang trong miệng ra ngoài.

"Ông chủ nhà tôi tới rồi, xin lỗi không tiếp được không tiếp được! Làm phiền cho qua!" Diệp Mộ Phàm vội đưa ly rượu trong tay cho phục vụ, sau đó vội vàng chạy sang hướng nọ.

Nhìn bộ dạng kinh sợ của Diệp Mộ Phàm, quản lý Trịnh bất đắc dĩ nói: "Sao tôi lại có cảm giác, phó chủ tịch nhà chúng tôi mỗi lần nhìn thấy Diệp tổng giám là cứ như chuột thấy mèo vậy?"

Nhân viên phục vụ bên cạnh cũng dở khóc dở cười: "Thật đúng là... Ngày thường nếu tâm trạng không tốt, Felix đều không cho ai mặt mũi, nhưng chỉ cần Diệp tổng giám nói một câu, đảm bảo nói hướng đông anh ấy sẽ không dám đi hướng tây!"
"Cho nên, vị Diệp tổng giám của Quang Diệu này có địa vị gì vậy? Dưới tay có nhiều đại thần như thế!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play