Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Diệp Mộ Phàm khoanh hai tay trước ngực, không chút do dự mà đáp: "Đương nhiên là của tôi!"

"Phụt ha ha... Tên phế vật này vừa nói gì cơ?"

Diệp Mộ Phàm vừa dứt lời, mấy nhà tạo mẫu xung quanh Hà Tuấn Thành liền cười vang.

"Diệp Mộ Phàm, đầu óc anh có vấn đề hả? Hà tổng giám của bọn tôi lấy trộm tác phẩm của anh? Anh cho rằng anh là ai?"

"Ai ui, đường đường là tổng giám đốc của Tụ Tinh chúng ta mà phải lấy trộm tác phẩm của một tên rác rưỡi như gã, biết dát vàng lên mặt mình quá!"

Hà Tuấn Thành không cần đích thân ra tay, mọi người ở đây mỗi người phun một ngụm nước bọt đã đủ dìm chết Diệp Mộ Phàm.

"Bảo vệ đâu? Các người làm ăn kiểu gì thế? Có người không có thư mời trà trộn vào đây cũng không biết! Còn để anh ta nháo như vậy!"


"Đúng thế! Còn không mau đuổi anh ta đi!"

Động tĩnh của bên này quá lớn, rất nhanh đã kinh động đến nhân viên.

"Xin hỏi có chuyện gì ạ?" Một cô gái mặc đồ công sở hoang mang chạy đến, sau khi nhìn thấy Diệp Mộ Phàm, cô ấy lập tức vui vẻ, "Quản lý Trịnh tìm..."

Cô gái còn chưa dứt lời đã bị một nhà tạo mẫu tóc dài cắt ngang: "Người này, không có thư mời trà trộn vào đây quấy rối, ghen ghét Hà tổng giám của chúng tôi nên bôi nhọ anh ấy lấy trộm tác phẩm của gã! Các người làm việc kiểu gì đấy? Có quản hay không đây?"

Mọi người xem náo nhiệt xung quanh không rõ chân tướng, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.

"Cái... Cái gì... Anh ấy trà trộn để quấy rối... Ghen ghét Hà tổng giám..." Cô nhân viên nghệch mặt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người nam tóc dài lạnh lùng nói: "Không sai! Không tin cô kiểm tra anh ta có thư mời hay không thì biết thôi!"


"Thôi, được rồi..." Hà Tuấn Thanh làm bộ khoan dung.

Người nam tóc dài vì nịnh nọt Hà Tuấn Thành mà bày ra vẻ mặt đại nghĩa, dõng dạc nói: "Không thể bỏ qua được, loại bại hoại của giới thời trang này cũng dám bước vào cửa lớn của hiệp hội Thời Thượng chúng ta! Đúng là làm bẩn ngưỡng cửa của hiệp hội!"

Cô nhân viên nghe vậy thì vẻ mặt có chút khó có thể hình dung, nhìn đám người Hà Tuấn Thành cứ như nhìn dị loại: "Vị tiên sinh này quả thật không có thư mời..."

Người nam tóc dài nghe vậy thì càng hăng hái, đắc ý nói: "Tôi đã nói mà, anh ta cho cô chỗ tốt gì mà cô dám cho anh ta vào đây!"

Cô nhân viên bị thái độ hùng hổ của người này chọc giận, lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt, sau đó gằn từng chữ một: "Vị tiên sinh này là phó chủ tịch của hiệp hội Thời Thượng chúng tôi, hôm nay là Phong Thượng thịnh điển cho chúng tôi tổ chức, đương nhiên không cần thư mời. Xin hỏi chư vị, đối với việc này có vấn đề gì sao?"


Cô nhân viên vừa dứt lời, hiện trường yên tĩnh không còn tiếng động.

Vẻ đắc ý trên mặt người nam tóc dài hoàn toàn cứng đờ, đồng tử Hà Tuấn Thành chợt co chặt, giật mình ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm.

Trầm Mộng Kỳ đang đứng trên sàn catwalk xem náo nhiệt cũng chợt đờ người, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, khó tin nhìn sang hướng Diệp Mộ Phàm đang đứng...

Vừa rồi cô gái kia... nói  cái gì?

Phó chủ tịch của hiệp hội Thời Thượng...

Diệp Mộ Phàm?

Hà Tuấn Thành khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, gian nan mở miệng: "Cô... Cô vừa... Vừa nói cái gì? Cô nói cậu ta là ai?"

Cô nhân viên trừng gã: "Phó chủ tịch mới nhậm chức của hiệp hội Thời Thượng, Felix tiên sinh. Chính là người mà các người nói không có thư mời trà trộn vào đây, còn làm bẩn ngưỡng cửa hiệp hội Thời Thượng."
Mọi người: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play