Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Truyền thông Quang Diệu, văn phòng Diệp Mộ Phàm.
"Chi tiết hợp tác liên quan đã xác nhận xong, Thẩm tiểu thư còn gì muốn hỏi không?" Diệp Mộ Phàm kẹp điếu thuốc trên tay, nhìn cô gái trên sofa phía đối diện.
Cô gái mặc lễ phục màu đen, dung mạo xinh đẹp, dáng người quyến rũ nghe vậy thì chậm rãi đứng lên, bước đến phía Diệp Mộ Phàm.
Cô gái đứng trước bàn làm việc của Diệp Mộ Phàm, hơi cúi người, ngọt ngào nói: "Felix tổng giám..."
Diệp Mộ Phàm gạt tàn thuốc, thờ ơ liếc đối phương một cái.
Cô gái kia cúi người thật thấp, nội y bằng ren màu đen chỗ ngực lộ ra như ẩn như hiện.
"Sao, còn có việc?" Diệp Mộ Phàm ra vẻ như không biết.
Năm đó anh tốt xấu gì cũng là hoa công tử chơi đùa trên tình trường, loại kịch bản câu dẫn này đã gặp quá nhiều, sao có thể không biết cô ta muốn làm cái gì.
Quả nhiên, Thẩm Mạn Châu lấy một tờ giấy thơm mùi nước hoa đưa tới trước mặt anh: "Cái này, là số của em..."
Diệp Mộ Phàm đảo mắt nhìn Thẩm Mạn Châu một cái, không chút dao động.
Hiện giờ anh đã cải tà quy chính, làm việc chính là sinh mệnh của anh, anh tuyệt đối sẽ không bị mấy thứ hoa cỏ nơi công sở làm dao động.
Vì thế, Diệp Mộ Phàm nghiêm nghị cự tuyệt: "Thẩm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không phải người như cô nghĩ đâu, hiện tại tôi chỉ tập trung vào sự nghiệp..."
Diệp Mộ Phàm vừa muốn nói cự tuyệt đã nghe cô gái khẩn cầu nói: "Phiền anh giúp em chuyển cho Diệp tổng giám, cảm ơn nhiều!"
"..." Diệp Mộ Phàm há hốc mồm, cứ như gặm phải tường: "Khụ khụ khụ... Ha? Cô... Cô mới nói đưa cho ai?"
Người trong giới đều gọi anh ta bằng tên tiếng Anh, sẽ không gọi là Diệp tổng giám, được xưng Diệp tổng giám, chỉ có một...
Đó chính là em gái anh...
Thẩm Mạn Châu e lệ ôm mặt: "Diệp Bạch, Diệp tổng giám đó! Không phải quan hệ của anh với anh ấy rất tốt hay sao? Giúp người ta đi mà! Người ta thật sự rất ngại ngùng!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Tôi giúp cái em gái cô...
Sao lại không làm theo kịch bản thế hả?
"Làm ơn làm ơn đi! Nhất định phải giúp em chuyển nhé! Xong việc em sẽ mời anh ăn một bữa nha ~" Nữ nghệ sĩ nhét giấy vào túi áo Diệp Mộ Phàm, để lại cho anh một nụ hôn gió rồi rời đi.
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm tờ giấy kia, trong lòng bi thương ngược dòng thành sông.
Mẹ nó, nhớ năm đó đều là Oản Oản giúp con gái đưa thư tình và quà cho anh, không ngờ có ngày tình thế lại xoay chuyển...
Diệp Mộ Phàm lặng người một hồi mới hòa hoãn cảm xúc bi thương, ai oán cất giấy đi tìm em gái nhà mình.
"Cốc cốc cốc." Cả tiếng đập cửa cũng lộ ra vẻ ai oán.
"Mời vào!" Diệp Oản Oản tiện tay lấy giấy che đi tài liệu về tập đoàn Tư thị.
Diệp Mộ Phàm đẩy cửa tiến vào, trực tiếp ném giấy lên bàn Diệp Oản Oản: "Nè, cho em này!"
Mùi nước hoa trên trang giấy quá nặng, Diệp Oản Oản bị làm cho hắc xì: "Thứ gì vậy?"
Diệp Mộ Phàm ghen ghét không thôi mà lẩm bẩm: "Số di động của một em gái, người ta muốn thông đồng với em, nhờ anh hỗ trợ giật dây!"
Diệp Oản Oản nghe vậy thì rũ mắt cười khẽ một tiếng, bỏ mảnh giấy sang một bên, buông tay nói: "Anh biết rõ em hữu tâm vô lực, tốt xấu gì cũng nên giúp em đưa đẩy chứ!"
Nhìn bộ dáng biếng nhác của Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm thất thần một trận.
Sau đó anh bi ai phát hiện... Mẹ! Em gái nhà mình đúng là rất đẹp trai...
Bộ dạng nghiêm túc làm việc khiến người khác có cảm giác an toàn, khi thả lỏng vừa tự phụ vừa biếng nhác lại đặc biệt câu dẫn người khác...
Không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là... Cái gì mà "hữu tâm vô lực", em là con gái thì có tâm cái gì chứ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT