Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Ngao...

Cung Húc cắn tay áo mình nén nước mắt.

Hóa ra anh Diệp ngày thường trông lạnh nhạt nghiêm túc lại bất cần còn có một mặt như vậy, sao trong lòng mình lại hụt hẫng thế nhỉ?

Diệp Oản Oản đương nhiên chú ý đến phản ứng của Cung Húc, thấy đạt được hiệu quả, cô nhìn sang Tư Dạ Hàn: "Tối nay em đến công ty đón anh."

Tư Dạ Hàn: "Ừm."

"Ơ, khoan đã, có phải anh quên gì rồi không?" Diệp Oản Oản nhướn mày.

Tư Dạ Hàn dừng bước, rất nghe lời mà cúi người tặng thiếu nữ một nụ hôn tạm biệt.

Cung Húc đứng bên cạnh: "..."

Hai vị, có thể để ý đến tôi không?

Ở đây còn một người sống sờ sờ nè...

Từ tối qua tới giờ Diệp Oản Oản vuốt lông vô cùng đúng chỗ, không chút sơ hở nào, trận nguy cơ này cuối cùng cũng xử xong.

Trên đường đến đoàn làm phim.


Cung Húc chỉ vào đôi mắt gấu trúc của mình: "Anh Diệp, anh đẹp trai như vậy, muốn tìm dạng mĩ nữ nào mà không được, vì sao anh lại muốn ở cùng một thằng đàn ông?"

Diệp Oản Oản: "Bẩm sinh tôi đã thích đàn ông."

Chỉ một câu của Diệp Oản Oản đã hạ gục Cung Húc, cậu ta bị làm cho nghẹn lời.

Hơn nữa cô cũng đâu nói dối, cô nói thật cả mà.

Diệp Oản Oản không nói thêm gì nữa. Lấy tính cách của Cung Húc, cho cậu ta một chút thời gian tiêu hóa là ổn. Còn nếu là Lạc Thần, sợ rằng cả đời cũng không tiêu hóa xong.

Buổi tối, nhà của Tôn Bách Thảo.

Tôn lão kiểm tra định kì cho Tư Dạ Hàn.

Sau khi kiểm tra xong, Diệp Oản Oản vội tiến lên hỏi: "Tôn tiên sinh, sức khỏe của A Cửu sao rồi?"

Tôn Bách Thảo đáp: "Tình trạng không khác lần kiểm tra trước là mấy, tuy chưa giải quyết xong tai họa ngầm, nhưng có thể ổn định sức khỏe tới mức này đã là điều không dễ dàng."


Tôn Bách Thảo nhìn sang Diệp Oản Oản cảm khái: "Diệp tiểu thư, chắc hẳn cô đã phí rất nhiều tâm tư rồi?"

Tình trạng của Tư Dạ Hàn nếu lơ là một chút sẽ thành công dã tràng, phải vô cùng phí công tốn sức vô cùng, huống chi áp lực của cô còn lớn như vậy.

"Tôn tiên sinh quá khen, đều nhờ y thuật của ngài cao siêu." 

Trên đường về nhà.

"Thích trẻ con không?" Tư Dạ Hàn đột nhiên hỏi một câu.

"Hả? Trẻ con?" Diệp Oản Oản hơi sửng sốt.

"Ừm, em thích trẻ con không?"

Diệp Oản Oản chống cằm, trầm ngâm hỏi: "Sao anh lại hỏi câu này?"

Tư Dạ Hàn: "Anh có khả năng không thể có con."

Diệp Oản Oản ngẩn ra: "..."

Hóa ra đây là nguyên nhân Tôn Bách Thảo có thái độ kì quái.

Chắc là cơ thể Tư Dạ Hàn bị hao tổn quá nặng, tổn hại đến gốc rể...

Nhưng khiến cô bất ngờ hơn chính là Tư Dạ Hàn cứ vậy mà nói cho cô.


Diệp Oản Oản sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, thoải mái đáp: "Khụ, thật ra em đối với con nít cũng bình thường thôi, cảm thấy rất phiền phức. Trước kia trong nhà em có mấy đứa cháu trai cháu gái nghịch ngợm, nếu ngoan ngoan hiểu chuyện nghe lời đáng yêu thì còn thích, nhưng phần lớn đều là mấy con gấu con, lỡ như sinh ra đứa như thế thì thật phiền lòng! Lại nói, bây giờ đã là thời đại nào rồi, vợ chồng không con rất nhiều, sống thế giới hai người cả đời cũng rất tốt, sao phải mang theo một đứa con ghẻ!"

...

[ Nhà hát nhỏ: ]

Tiểu ma đầu lạnh mặt nói: Mẹ, con ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời lại đáng yêu!

Nhϊếp Vô Danh: Liêm sỉ đâu rồi? Ai cho cháu dũng khí nói ra câu đó đấy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play