Sau khi ở đại viện Tô gia một khoảng thời gian, Tô Vũ Nịnh biết bản thân rồi cũng sẽ phải rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống đại học. Ông cũng vẫn sẽ cảm thấy cô đơn, nhưng mà bà cô của Lý Tử Mộc đã kết hôn, ông cũng chỉ có thể xem bà ấy là bạn bè, chỉ là cùng nhau khiêu vũ ở quảng trường mà thôi, ông muốn tìm một cười có thể chia sẻ cùng nhau, cùng buồn cùng vui. Vì thế Tô Vũ Nịnh dẫn ông nội đi giao lưu hội bạn già gồm các ông bà cụ khoảng 50 tuổi trở lên. Cuối cùng cũng tìm được một người tâm đầu ý hợp với ông, vì thế hai người bắt đầu hẹn hò mỗi ngày, không bao lâu thì hai người kết hôn, bà Vương cũng đến ở cùng với Tô Tuấn Khoang.
Bà Vương này khiến cho mọi người nhớ đến Dương quý phi thời cổ đại, tuy rằng có chút hơi béo, nhưng thật sự rất đáng yêu. Hơn nữa bà ấy cũng là một người vô cùng lạc quan, ngày đó kết hôn, nhà họ Tô mời mọi người trong thôn đến chung vui. Trong không khí náo nhiệt, Tô Vũ Nịnh nhìn thấy ông nội cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, con trai con dâu của bà Vương cũng đến chúc mừng bà. Con trai bà Vương thấy về sau bà sẽ phải sống ở chỗ cách mình khá xa liền ôm chặt bà Vương còn trộm rơi vài giọt nước mắt.
Rất nhanh đã đến ngày nhập học rồi, Tô Vũ Nịnh gọi mấy người bạn đi siêu thị xem cần mua những đồ dùng gì, chuyện các cô để ý nhất chính là chọn vali hành lý, hơn nữa lần này các cô đi xe nhà, là lần đầu tiên rời nhà đến một chỗ khác, nhất định có rất nhiều đồ dùng cần mua. Tô Vũ Nịnh mua một cái vali màu trắng, Trương Chí Phàm thì mua màu đen.
Sau đó mọi người cùng đến tiệm trà sữa mà mọi người hay đến để uống trà sữa, Lý Tử Mộc cũng mang theo Cao Hân Điềm đi đến tìm mọi người, đề nghị mọi người cùng đi ktv chơi, bởi vì mọi người muốn đi vui chơi nên đều đồng ý. Vì mọi người đều đã thành niên, cho nên gọi một két bia, mấy chai rượu. Sau đó bắt đầu chơi xúc xắc. Quy tắc trò chơi là ai quay được nhiều điểm nhất thì phải uống, tối nay kì lạ là Tô Vũ Nịnh luôn quay được nhiều điểm nhất, uống một ly lại một ly. Trương Chí Phàm thì lại thua rất ít, cơ bản không phải uống cốc nào, sau khi chơi mấy vòng mọi người lại cùng nhau hát.
Trương Chí Phàm tự giác tìm một bài hát cũ hát, Tô Vũ Nịnh nghe được lập tức nhảy dựng lên cũng lớn tiếng hát: "Đứng ở nơi đây ghi nhớ khách qua đường, mưa tới biến nơi đây thành đường...." Tô Vũ Nịnh vui vẻ ca hát, rồi hôn một cái lên mặt Trương Chí Phàm. Trương Chí Phàm sau mười mấy giây đứng ngây ngốc thì khôi phục lại bình thường, nhìn Tô Vũ Ninh đã say bất tỉnh nhân sự nằm ở đó ngủ mất.
Mấy cậu con trai bắt đầu quơ tay chân loạn xa, con gái thì ca hát, nói chuyện phiếm, cứ như vậy cả đêm trôi qua. Ngày hôm sau mọi người ai về nhà nấy, Tô Vũ Nịnh với Trương Chí Phàm cùng nhau về nhà, Trương Chí Phàm kéo Tô Vũ Nịnh đến phía sau một bức dãy khá khuất, Tô Vũ Nịnh ngạc nhiên hỏi cậu định làm gì, Trương Chí Phàm nói: "Tô Vũ Nịnh, cậu biết tối hôm qua cậu làm gì không?"
Tô Vũ Nịnh mặt kinh ngạc: "Làm gì vậy, chắc là không phải chuyện gì khác người đúng không?
Tô Vũ Nịnh: "Cậu mau nói đi."
Trương Chí Phàm: "Được." Nói xong thì đem môi mình áp lên môi Tô Vũ Nịnh. Tô Vũ Nịnh đẩy Trương Chí Phàm ra nói: "Cậu làm cái gì vậy?"
Trương Chí Phàm cười: "Tôi làm lại cho cậu xem đó."
Tô Vũ Nịnh: "Đây là việc tối hôm qua tôi làm? Trước mặt nhiều người như vậy?"
Trương Chí Phàm: "Đúng vậy. "
Tô Vũ Nịnh: "Hôn bao lâu?"
Trương Chí Phàm: "5 phút."
Tô Vũ Nịnh: "Có 5 phút thôi mà."
Trương Chí Phàm vẻ mặt ngốc đần, sau đó lại nhanh chóng hôn lại, lần này hai người đều không trốn tránh mà giống như hai người yêu nhau nghiêm túc làm chuyện này. Sau khi ngừng lại, Trương Chí Phàm nói: "Vậy thì hôn thêm một lúc nữa."
Tô Vũ Nịnh cười nói: "Thật ra tôi muốn hôn cậu từ lâu rồi, chỉ là tôi ngại không dám nói với cậu."