"Cậu sốt rồi."

Edit: Pơ

Lộ Văn Tinh bất đắc dĩ nhau với Tống Giai Giai.

Sau khi ký hợp đồng với Mang Chang Ent, cậu đã học nhảy với tụi Ngụy Trạch mấy tháng liền, thấy cậu tiếp thu nhanh nên thầy MK đã không ngớt lời khen.

Lộ Văn Tinh cũng tự hỏi, rõ ràng cậu còn chưa học nhảy đến nơi đến chốn, chẳng hiểu khi nhảy lại thấy quen tay quen chân.

Về sau Vương Mạn liên tục nhận việc chụp bìa quảng cáo cho cậu, nên cậu không học tiếp nữa.

Lộ Văn Tinh cứ tưởng cơ thể mình nhớ dai, lại từng học căn bản, còn may mắn hơn Ôn Mẫn.

Lúc cô ấy gắng sức nhớ động tác, cậu đã tự tập trong đầu rồi.

Thấy cậu im lìm không giải thích, Tống Giai Giai khoanh tay lầu bầu.

"Lộ Văn Tinh, chị kể cho em nghe một chuyện."

"Trước đây có một tên học dốt, hỏi một tên học siêu giỏi thi thế nào rồi, người kia liền khiêm tốn, bình thường thôi. Cậu học dốt kia như mở cờ trong bụng, vì thấy mình thi ổn áp phết, đến khi có kết quả, lại hí hửng khoe con 95 điểm với cậu học siêu giỏi được 149 điểm kia."

Lộ Văn Tinh:...

Cố Yến Thâm cũng lặng lẽ hùa trong lòng, mới nãy Lộ Văn Tinh nhìn anh, anh còn thấy áy náy lắm, nhưng bản thân có biết nhảy đây, đành đẩy cho Lộ Văn Tinh.

Rồi sao?

Đúng là đồ giả dối mà.

Giả dối quá đỉnh luôn.

"Lộ Văn Tinh, cậu ở nhóm nào thế, vẫn chưa ra mắt nhỉ?"

Ôn Mẫn nghĩ vậy cũng phải, dù bài nhảy này không khó, nhưng có thế nhớ hết lại còn nhanh nữa, không có cơ bản sao học theo được, trông cậu lại trẻ trung đẹp trai thế kia, dám chắc là thuộc nhóm nào chưa ra mắt rồi.

Trừ Cố Yến Thâm, ai cũng đinh ninh vậy.

Huống chi, lầu đầu gặp Lộ Văn Tinh, Ôn Mẫn và Tống Giai Giai đã ngỡ ngàng với vẻ đẹp của cậu rồi, cậu mà ra mắt, kiểu gì cũng có chỗ đứng trong làng giải trí này.

Nhưng cậu lại đập tan dự đoán của họ.

"Em không thuộc nhóm nào hết."

Cậu đã nghe nhiều người nói vậy rồi, nên cũng nhàm tai. "Em cũng đã ra mắt rồi, chủ yếu là nhận chụp bìa quảng cáo, nên đây lần đầu tiên em được xuất hiện trên màn hình."

Chị ngạc nhiên nhìn Lộ Văn Tinh, đại diện của cậu ấy bị mù hả? Người ta điển trai thế này, chỉ cho chụp quảng cáo thôi á? Ai cũng biết ảnh có thế chỉnh sửa mà, chỉ cần mặt mũi cân đối, chỉnh một tí là gây điên đảo ngay.

Nhưng Lộ Văn Tinh đẹp trai lai láng thế này thì còn chỉnh gì nữa, chỉ chụp quảng cáo thôi á? Thật lãng phí hết sức!

Chị mừng rỡ vỗ vai cậu. "Cũng may anh Thâm tinh mắt, cậu đẹp thế này mà không lên tivi thì quá phí."

Lộ Văn Tinh không tin, chỉ cười đáp. "Thế thì em phải cảm ơn thầy Cố nhiều hơn rồi. Nhờ có thầy mà em mới được lên chương trình với chị Giai Giai này."

"Phiền hai anh chị đừng tâng bốc lẫn nhau nữa, tụi tui đói rồi nè." Bụng Lý Hướng Minh còn kêu ọt ọt, rõ là đói rồi.

"Đạo diễn, trận này thi xong rồi hén, giờ đi ăn được chưa?"

"Hôm nay mọi người vất vả rồi, tài xế chuyên dùng của chúng tôi sẽ chở mọi người đến phố ẩm thực gần nhất."

***

Dọc đường trở về, Tống Giai Giai vẫn thấy không tin nỗi. "Thật không ngờ ban đạo diễn lại không bày trò gì nữa."

"Lúc ra về chị còn thấy tiếc nhỉ?" Lý Hướng Minh vẫn không theo kịp sóng não của Tống Giai Giai.

"Cưng còn trẻ thế kia, chắc ít khi tham gia chương trình nhỉ?" Chị ra dáng tấm chiếu cũ từng trải. "Bị hại nhiều lần, mấy đứa sẽ biết ban đạo diễn ác ôn như nào."

Lý Hướng Minh lại không nghĩ thế, dù ít tham gia cậu cũng biết chút ít.

Để hút mắt người xem, đạo diễn thường mặc kệ mọi người tự xử, thường xuyên hố khách mời, khán giả thích thú thì độ quan tâm mới cao được.

Mà đời thì có nhiều hố, hết hố này thì có hố khác.

"Nghĩ gì thế?"

Lộ Văn Tinh đang đi, đột nhiên bên cạnh có thêm một người, cậu nhìn sang thì thấy Văn Dụ chẳng biết xuất hiện từ khi nào.

"Không có gì."

"Mình cùng công ty lâu thế kia mà vẫn chưa nói với nhau câu nào. Còn tưởng tối nay sẽ được trò chuyện phiếm chứ, nào ngờ đạo diễn chặt mất cơ hội." Văn Dụ buồn buồn kể lể.

Mắt Lộ Văn Tinh lóe tia kinh ngạc, dù biết Văn Dụ có cùng suy nghĩ với mình nên chọn chung phòng với mình, nào nghĩ cậu ta lại có ý thế.

Cậu không rõ cảm xúc của mình lúc này, nhưng không muốn chung đụng với Văn Dụ nhiều, không những vì cậu ta là nhân vật chính, mà còn vì nhiều lý do không rõ nữa.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy bóng mình trong mắt người kia, sâu bên trong lóe những suy nghĩ sâu xa.

Cậu nghe lòng mình nhảy dựng, như thấy gì đó vụt qua, lại không kịp bắt.

Lộ Văn Tinh bỗng thấy váng đấu, vô ý né tránh Văn Dụ.

Cảnh giác cũng đúng thôi, giới giải trí hỗn loạn thế kia, Văn Dụ còn là nhân vật chính, cũng gián tiếp khiến "Lộ Văn Tinh" rơi vào kết cục thảm thương đó.

Nhưng cậu cũng biết, người trực tiếp khiến cậu ra nông nỗi ấy, chính là "Lộ Văn Tinh" đầy ghen tuông kia.

Dẫu vậy Lộ Văn Tinh cũng không muốn lại gần Văn Dụ, tội gì phải làm mình khó chịu, muốn tránh thì tránh thôi.

Nhưng có vẻ cậu đã quá lạnh lùng, Văn Dụ cũng không nói nữa, rớt về sau một chút, đi cùng Chu Tử Đồng.

Lộ Văn Tinh lấy điện thoại ra, bật wechat lên, thấy trên cùng là tin nhắn cảm ơn của cậu em Tạ Trình Phỉ.

[X]: Quý bà Lộ có nói, anh đã tham gia chương trình, còn với Cố Yến Thâm luôn hả?

[ET]: Ừ. Thi cử sao rồi?

[X]: Có khi nào em thi không được đâu?

[ET]: Anh xin lỗi, đáng lẽ không nên nghi ngờ cậu chàng siêu giỏi nhà ta.

[X]: Chừng nào anh vê?

[ET]: Chờ về với em.

Lộ Văn Tinh đã hủy hợp đồng với Mang Chanh Ent rồi, hết chương trình này thì chẳng còn gì nữa. Bận mà cũng không bận lắm, thừa dịp nghỉ đông cậu sẽ vẽ mấy bức phác thảo.

Cũng may Tạ Trình Phỉ đã lên cấp ba, thi xong sẽ ở trường học bù, Lộ Văn Tinh tính nhẩm, vẽ vài bức thì vừa hay em nó cũng được nghỉ, thế thì cùng về với nhau luôn.

Lộ Văn Tinh đã lên kế hoạch đâu vào đấy, mà Tạ Trình Phỉ cũng thừa biết ý anh mình.

[X]: Anh lại vẽ phác thảo à?

[ET]: Không

Lộ Văn Tinh gửi một chữ, phủ nhận ngay.

[X]: Anh nhận mấy cái?

[X]: Anh mà không nói, em sẽ kêu quý bà Lộ hỏi anh đấy.

[ET]: Ba cái

Lộ Văn Tinh đành thành thật khai báo, trước đó mắt cậu bị đau nên giờ giấu người nhà. Nhưng có lần cậu không tìm thấy băng gạc, lỡ tay nhận cuộc gọi video từ quý bà Lộ, thế là bị bắt quả tang.

Quý bà Lộ lo sốt vó, chạy cả đêm đến thăm Lộ Văn Tinh. Sau đó, bà rất để tâm đến mắt của cậu, thường hay dặn dò không được dùng mắt nhiều.

Gửi được một hồi mà cậu vẫn thấy "đối phương đang nhập tin nhắn".

Cậu dí mắt vào màn hình, gõ "giữ bí mật nhé", chưa kịp gửi đi thì cánh tay bị người ta ghì lấy.

"Cẩn thận."

Cậu không kịp phản ứng, lập tức va vào cái ôm ấm áp.

Đến khi ngẩng đầu lên, cậu thấy một chiếc xe suýt tông mình vụt ngang qua, để lại tiếng rít dài.

"Đi đường thì đừng xem điện thoại."

Chất giọng trầm thấp của Cố Yến Thâm vang bên tai Lộ Văn Tinh, cậu nghe hơi thở nóng hổi phả bên tai mình.

Lộ Văn Tinh thở ra, vội lùi lại cảm ơn Cố Yến Thâm. "Cám ơn thầy Cố ạ."

Hơi thở cậu bỗng dồn dập, mồ hôi lạnh cũng tuôn rơi, như thể đã từng gặp phải chuyện này, nhưng ngẫm lại thì cậu chẳng tài nào nhớ ra.

"Dọa chị hết hồn!"

"Tui cũng hết hồn nè!

"Mới nãy nguy hiểm thật đấy! May mà thầy Cố nhanh tay."

"Tài xế kia đi sai luật quá, không thèm giảm tốc gì cả. Mà Lộ Văn Tinh cũng sai rồi, đi đường thì đừng gằm mặt vào điện thoại, như mới nãy đấy, nguy hiểm quá trời."

Không những cậu mà bọn họ đều bị dọa cho hồn bay phách lạc, cũng may là không sao.

"Em xin lỗi ạ." Mặt cậu trắng bệch, tim thì đập dồn dập.

Dưới ánh đèn đường, mặt cậu càng tái nhợt, vì đứng gần, Cố Yến Thâm còn thấy được giọt mồ hôi túa bên thái dương của cậu.

Anh chẳng kịp nghĩ gì, đến khi định thần, anh thấy mình đã đặt tay lên vai cậu, cất giọng trầm nhuốm phần vỗ về.

"Không sao."

Hai bóng hình như sát vào nhau, Lộ Văn Tinh ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng, trái tim đang căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại.

Đến khi về nhà nghỉ, ai nấy liền xách hành lý về phòng. Lộ Văn Tinh cũng soạn quần áo treo lên, chừa nửa chỗ cho Cố Yến Thâm.

Mọi thứ tạm ổn thỏa thì Cố Yến Thâm cất tiếng hỏi.

"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"

Chỉ có một phòng tắm, cả hai đành phải thay phiên nhau, nhưng khi nghe Cố Yến Thâm hỏi, cậu cứ thấy là lạ thế nào. Mà Cố Yến Thâm thì không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ dừng mắt trên gương mặt tái xanh của Lộ Văn Tinh.

Suốt dọc đường, trông cậu chẳng hăng hái gì.

Cố Yến Thâm cũng hiểu được, trải qua chuyện như vậy thì sợ cũng phải, nhưng trông cậu không phải chỉ vẻ khiếp sợ thôi đâu.

Dường như cậu còn chẳng nhận ra mặt mình tệ đến mức nào, thế là anh ngương mắt nhìn cậu, bảo.

"Cậu tắm trước đi."

"Vừa rồi... Cảm ơn thầy ạ."

Cặp mắt trong lành kia nhìn thẳng vào Cố Yến Thâm, để lộ chút hờ hững chẳng rõ bên trong, hệt như chú nhím dựng hết lông gai vì bị đe dọa.

Anh bỗng chau mày, biết là cảm xúc của cậu đang tệ, nhưng tại sao cảm xúc của anh cũng tệ theo nhỉ.

"Cảm ơn thì nói một lần là được rồi, cậu đi tắm trước đi."

Cậu cũng không từ chối, cầm áo quần vào phòng tắm. Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Cố Yến Thâm lại nhớ đến lần đầu họ gặp nhau.

Lúc đó trông cậu vẫn rất xa cách, nhưng không khó chịu như bây giờ, trông cậu thiếu sức sống, cặp mắt đẹp đẽ thẳng thắn mà cũng ranh mãnh lắm.

Anh không biết khi đó cậu đang nói chuyện với ai, còn chém anh đang tuyển phi nữa? Tuyển phi gì chứ?

Anh không đào sâu chuyện này, cũng chẳng bận tâm đến, nhiều người bàn tán về anh thế kia, hơi đâu mà tìm hiểu.

Nhưng ngạc nhiên là, dù bị bắt tại trận, cậu vẫn điềm nhiên như chưa có gì xảy ra, còn chào hỏi như đúng rồi.

Cố Yến Thâm nhìn cậu qua gương, còn chẳng buồn để ý, chỉ thấy cậu mặt dày thật.

Mà cái cậu mặt dày này lại chẳng hùa đến làm quen như những người khác, xin lỗi rồi bèn quay người bỏ đi.

Đột nhiên anh vừa thấy buồn cười vừa khó chịu, chẳng hiểu sao lại không kiềm được mà mở miệng bật lại.

Giọng điệu cũng không thân thiện mấy, nhưng xem chừng cậu chẳng nhận ra, cứ điềm nhiên xoay người vào trong.

Hệt như vị ngài lãnh chúa đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Chắc không nên chọn chỗ đó tuyển khách mời.

Càng lúc đầu óc anh càng bay xa, đến khi cửa phòng tắm mở ra.

"Gì thế?"

"Em...Em quên lấy khăn tắm ạ." Cậu khép cửa nói vọng ra, nghe khốn đốn chẳng biết làm gì.

"Ở đâu?"

"Treo trong tủ quần áo."

Bản thân anh cũng không nhận ra, khi nghe giọng điệu của cậu vẫn bình thường như mọi hôm, lo lòng trong lòng liền buông xuống.

Cố Yến Thâm vừa mở tủ đã thấy ngay một chiếc khăn tắm bông màu hồng.

"Thấy chưa?" Lộ Văn Tinh lại hỏi.

Cố Yến Thâm cầm khăn đến trước cửa phòng tắm, gõ vài tiếng.

Cửa thoáng mở, thò ra một cánh tay trắng trẻo huơ huơ trong không khí, Cố Yến Thâm liền bỏ khăn lên tay cậu, xoay người rời đi.

Lộ Văn Tinh đóng cửa lại, nhìn chiếc khăn anh đưa cho mình, tai cậu liền đỏ ửng, lòng xấu hổ không thôi, chẳng còn buồn phiền gì nữa.

Chắc chắn Cố Yến Thâm đã thấy rồi!!!

Cậu cuốn lên, đừng nói là anh ta hiểu lầm mình có đam mê kì cục gì đấy chứ?

Bạn cùng phòng của cậu có mua một bộ khăn tắm bông bốn màu, bao gồm chiếc khăn này, trước đó mọi người đã chọn hết, còn thừa chiếc khăn này cho cậu.

Phòng Lộ Văn Tinh giành khăn của mình, cả ba thay nhau lừa cậu, kiểu "dùng màu hồng mới là đàn ông".

Trông họ giữ khư khư chiếc khăn, như thể sợ cậu cướp lắm, Lộ Văn Tinh liền cười khẩy, chẳng thèm giành với họ.

"Bông với hồng thôi mà? Đàn ông thì sợ gì chứ."

Sang ngày hôm sau, trong lúc hấp tấp sửa soạn hành lý, cậu đã vớ đại chiếc khăn này...

Giờ thì cậu hối hận rồi, hối hận lắm luôn.

Trước đó còn cười nhạo Ngụy Trạch quên mang giấy vào phòng vệ sinh, giờ lại gặp phải chuyện xấu hổ này. Nếu thời gian quay lại, cậu sẽ không cười Ngụy Trạch nữa.

Lộ Văn Tinh thở dài một hơi, cậu không sợ mình có một chiếc khăn bông màu hồng, chỉ sợ có người biết mình sở hữu một chiếc khăn như thế, nhưng ai bảo cậu kêu người ta đi lấy chứ.

Lộ Văn Tinh:...

Tự dưng lại thấy chiếc khăn như củ khoai lang nóng.

Ra khỏi phòng tắm, cậu vẫn còn chìm trong suy nghĩ "liệu Cố Yến Thâm có hiểu nhầm mình có đam mê kì cục không nhỉ" và "nên bịt miệng Cố Yến Thâm thế nào đây".

"Rồi hả?"

Cố Yến Thâm ngồi dựa vào sofa, ngẩng mắt nhìn Lộ Văn Tinh. Bị nhìm chằm chằm, cậu lại thấy ngượng ngùng vô cùng.

Nhưng có thân thiết đâu mà phải giải thích. Dù muốn chữa cháy cho mình lắm, cậu vẫn thấy lười quá.

Có luật đàn ông không được dùng khăn tắm bông màu hồng chắc?

Thích đồ bông với màu hồng đấy thì sao nào?

Tẩy não cho mình xong, cậu liền điềm nhiêm gật đầu với anh.

Nhưng Cố Yến Thâm nhạy lắm, thấy rõ cậu đang giận, lại không biết cậu giận điều gì.

Dòm cái mặt sượng cứng, mà mắt thì vô vàn cảm xúc.

Anh thấy hơi buồn cười, tự dưng lại đi giận dỗi thế kia.

Đúng là nên để Lộ Văn Tinh tắm trước.

Tắm một cái, bay sạch buồn phiền, dù còn giận dỗi gì đấy.

Cậu làm bộ thờ ơ, Cố Yến Thâm cũng không định chọc cậu, bèn cầm quần áo vào phòng tắm.

Đến khi tắm xong, Lộ Văn Tinh đã nằm lên giường. Đang định lôi điện thoại ra chăm bọn trẻ trên game, thấy cậu thế kia anh đành thôi.

Anh nhặt chăn cho cậu rồi đi về phía chiếc giường còn lại, vén chăn chui vào.

...

- --Kít

Bánh xe ma sát mặt đất để lại tiếng rít dài, rồi vang lên tiếng tông nhau dữ dội.

Có đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi đứng trân tại chỗ, cặp mắt vô hồn, đôi tai ù đi, tim đập dữ dội át đi nhận thức xung quanh.

Em chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra nữa, chỉ còn nghe tiếng động cơ hoạt động.

- --Vù

Có chiếc xe màu đen phóng vượt qua, khiến em chao đảo té xuống đất. Chưa kịp đứng lên thì nó đã quay đầu về phía em.

Tim em quặn lại, chẳng thể thở nỗi nữa, sững sờ nhìn chiếc xe lao về phía mình...

"Lộ Văn Tinh."

Kìa, ai gọi cậu thế?

Lộ Văn Tinh khó khăn mở mắt, thấy một gương mặt lờ mờ đang ghé lại.

Có bàn tay lạnh lẽo đặt lên vầng trán nóng hầm hập của cậu.

Dễ chịu quá đỗi.

Cậu híp mắt lại, không muốn vuột mất cảm xúc dễ chịu này.

Nhấc cánh tay rã rời, giơ bàn tay nóng hổi đặt lên bàn tay lạnh lẽo ấy.

Cảm giác mát lạnh khiến cậu tỉnh táo đôi chút, cố nhận ra người trước mặt là ai, cặp mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, và đôi môi hơi mỏng.

Người đàn ông điển trai này, cậu thấy hơi quen quen.

"Cố Yến Thâm?"

"Tôi đây." Giọng nghe trầm hơn nhiều, Cố Yến Thâm cầm tay cậu bỏ vào trong chăn.

"Lộ Văn Tinh, cậu sốt rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play