"Này chàng trai, cậu không muốn à?"

Edit: Pơ

"Đơn giản vậy thôi á?"

Các nghệ sĩ không giữ im lặng nữa, cặp mắt hiện rõ kinh ngạc.

"Vận số đúng là thay đổi nhanh thật, trước thì bị cướp hợp đồng, sau thì được ảnh đế nhìn trúng."

"Cứ như vượt lên số phận ấy nhỉ? Hâm mộ ghê."

"Trước đó Văn Dụ còn cướp hợp đồng quảng cáo của người ta, có khi sẽ bị cướp lại không?"

"Vớ vẩn. Hợp đồng quảng cáo đó là tự đại diện đưa cho Văn Dụ, có phải cướp giật gì đâu, đều là tuyến mười tám cả, phải nghe lời đại diện chứ?"

"Nói gì thì nói, hợp đồng này vốn là của Lộ Văn Tinh, cậu ấy cũng kí tên rồi, vậy mà tự dưng lại bị đại diện đổi cho Văn Dụ."

"Nhưng lần tuyển chọn này của Văn Dụ lại bị đổi cho Lộ Tinh Văn, vãi cả chưởng!!! Lộ Văn Tinh đúng là ghê thật."

"Nói chứ, còn chưa chắc Văn Dụ sẽ được trúng tuyển đâu."

"Đúng vậy."

Ai cũng kích động thế đấy, nhưng bản thân Lộ Văn Tinh lại chẳng thấy vui vẻ gì cho cam, não cậu như ngừng hoạt động.

Mình có làm gì đâu mà cốt truyện lệch xa dữ vậy nè? Sao tự dưng lại lên con đường làm vật hi sinh rồi?

Mà khoan.

Vậy có nghĩa là dù cốt truyện có bị thay đổi đi chăng nữa cậu cũng không thể thoát khỏi vận mệnh làm vật hi sinh ư?

Chứ hiệu ứng cánh bướm thật thì còn cầm kịch bản này làm gì?

"Chúc mừng nhé Lộ Văn Tinh."

Họ Từ cong khóe miệng, tự thấy việc đổi sang Lộ Văn Tinh quả là một nước đi đúng đắn, trông Cố Yến Thâm ưng ý cậu ta thế mà.

"Còn không mau cảm ơn thầy Cố."

"Cảm ơn thầy Cố." Cậu nở nụ cười, nhưng chẳng hiểu sao Cố Yến Thâm lại thấy nụ cười đó miễn cưỡng quá chừng.

Anh nhướng mày, có hơi ngạc nhiên, đang định dò xét thử thì thấy Ngụy Trạch chạy đến quàng vai Lộ Văn Tinh.

"Chúc mừng Tinh Tinh nè!"

Ngụy Trạch mừng cho Lộ Văn Tinh. "Nhớ mời cơm tôi đấy."

Lộ Văn Tinh nhìn chằm chặm y. "Mời cái búa ý."

Ngụy Trạch:...

Gì hung dữ vậy, hứ.

Sau khi Cố Yến Thâm được mời sang phòng nghỉ, các nghệ sĩ cũng lục tục rời đi, nhưng chưa kịp đi thì Lộ Văn Tinh đã bị Vương Mạn gọi lại.

"Khoan đã."

Thấy Ngụy Trạch cũng đứng lại theo Lộ Văn Tinh, chị ta nghiêm mặt. "Ngụy Trạch cậu đi trước đi."

Y quay sang nhìn Lộ Văn Tinh, thấy cậu gật đầu mới chậm chạp rời đi.

Đến khi y đã khuất dạng, vẻ mặt chị ta còn đen hơn trước, chẳng thèm giấu diếm nữa, cười khẩy nói. "Được đấy Lộ Văn Tinh, hèn gì còn chê đạo diễn Tương, ra là có mục tiêu cao hơn rồi. Nhưng tham quá đấy, cậu nắm được chắc?"

"Tôi chẳng phiền cho cậu chút bài học đâu, mấy sao nhỏ bám víu Cố Yến Thâm ấy, ngay khi nhận được công hàm luật sư, đã không còn nhận được tài nguyên nào nữa rồi."

"Nên đừng cho rằng mình đặc biệt với người ta đấy chứ?"

Cậu còn tưởng Vương Mạn định nói đến chuyện ghi âm kia, nếu biết trước là chuyện vớ vẩn này, cậu còn chẳng thèm đoái hoài đến, đúng là phí thời gian.

Vương Mạn bị lơ còn chẳng biết suy nghĩ này của Lộ Văn Tinh, chỉ nghĩ cậu có được chỗ dựa mà không sợ nên càng thêm tức.

"Đừng đắc chí sớm, không bàn đến thái độ của Cố Yến Thâm dành cho cậu, nếu cậu dám làm chuyện dư thừa, fan anh ta sẽ xé nát cậu."

"Rồi chị muốn nói gì?"

Nghe đến đây Lộ Văn Tinh liền hiểu ra ý định của chị ta, chẳng phải lượn lờ làm phiền cậu, mà là muốn cậu biết khó mà lui, rút khỏi chương trình truyền hình này.

Nhưng chị ta nào biết bản thân cậu chẳng ưa tham gia gì cái chương trình này.

Lại chị ta tức nổ phổi, cậu sướng rơn người, Lộ Văn Tinh nhếch môi cười khiêu khích.

"Chắc chị tưởng Văn Dụ sẽ là người được chọn nhỉ? Nhưng tiếc thật đấy, Cố Yến Thâm... đã chọn tôi rồi."

"Lộ Văn Tinh, đắc chí sớm thế, còn chưa kí hợp đồng mà?"

"Sao nào, chị đổi được người nhận quảng cáo, còn đổi được quyết định của Cố Yến Thâm luôn á, chị vừa ý ai cũng chẳng quan trọng, quan trọng là... giờ Cố Yến Thâm đang vừa ý tôi."

Lời của cậu, thái độ của cậu, vô cùng kiêu ngạo, chẳng đợi Vương Mạn đáp lại, cậu đã xoay người bỏ đi.

Dù không quay đầu nhìn, cậu cũng nhìn ra mặt chị ta đang đen như đít nồi.

Ban đầu Lộ Văn Tinh còn muộn phiền chẳng biết nên từ chối tham gia chương trình này thế nào, cậu cũng ngại thân phận của Cố Yến Thâm, đâu thể từ chối người ta trước bao ánh nhìn được, phải chừa mặt mũi cho người ta nữa chứ.

Nhưng cũng không thể gặp riêng để nói được, dễ bị hiểu lầm là có dụng ý khác lắm, dù cậu chẳng thèm quan tâm người ta nghĩ gì về mình.

Mà Cố Yến Thâm cũng là nhân vật chính, càng ít tiếp xúc càng tốt.

Nhưng mới nãy nói chuyện với Vương Mạn, cậu lại thấu đáo được vài thứ.

Vương Mạn là người hay ghi thù, còn nói với mấy nghệ sĩ khác rằng. "Lộ Văn Tinh mà không chịu xin lỗi Tương Chính Tần thì đừng hòng có được tài nguyên."

Cậu cũng không để ý việc này.

Kể từ khi biết mình là nhân vật làm nền cho người khác, cậu đã không bận tâm đến vụ tài nguyên rồi, nhưng giờ gì...

Cậu lại mong chị ta nói được làm được.

Đừng cho cậu tài nguyên gì cả, nẫng tay trên chương trình truyền hình này luôn cũng được. Mới nãy, đúng là cậu có ý chọc giận chị ta.

Sau một thời gian tiếp xúc, cậu cũng nhìn thấu được con người Vương Mạn.

Chị ta rất có ham muốn kiểm soát mọi thứ, với chị ta, kể cả không thích nghe theo như Lộ Văn Tinh, dù có tiềm năng đấy, thì một cây rụng tiền còn thua xa người bảo gì nghe nấy.

Lộ Văn Tinh không khỏi khen mình biết tùy cơ ứng biến. Bây giờ cậu chẳng cần phí sức tìm lý do từ chối nữa, vì đã có chị ta làm tất cả cho cậu rồi.

***

"Không giải thích gì à?"

Thịnh Siêu đứng trước mặt Cố Yến Thâm, nhìn anh ta cắm đầu chơi game mà đau đầu.

Mẹ kiếp, có ai ngờ vị ảnh đế điềm tĩnh lạnh lùng này lại có đam mê chơi trò Thú Cưng Trên Mây* chứ.

*Là game nuôi thú cưng bên Trung Quốc.

Còn thích mấy con to to lắm lông nữa chứ.

Nhìn mấy bé hổ trên màn hình, rồi lại nhìn Cố Yến Thâm lúng ta lúng túng cho tụi nó ăn, ấn đường Thịnh Siêu giật giật.

"Có nghe tôi nói không vậy?"

"Giải thích cái gì?"

Cố Yến Thâm đáp một câu bâng quơ, không hề rời mắt khỏi điện thoại.

Hắn hít sâu một hơi, tự dỗ mình bình tĩnh lại.

"Cậu chọn người cũng qua loa quá rồi."

"Thì đạo diễn bảo gì tôi nghe nấy thôi."

Hắn ngỡ ngàng hỏi lại. "Đạo diễn Trần bảo cái gì sao tôi còn chẳng biết?"

"Thì chọn người ấn tượng nhất, còn không chọn đại thôi, thích ai thì chọn."

Thịnh Siêu:???

"Cậu lừa ai thế? Màn giới thiệu vừa rồi Lộ Văn Tinh chỉ nói đúng tên mình, còn gây được ấn tượng nhất luôn à?"

Mà đáp lại hắn là sự yên lặng.

Thịnh Siêu không nhịn nỗi nữa, giật luôn điện thoại của Cố Yến Thâm. "Không nói đừng hòng tôi cho chơi."

"Chậc." Anh tiếc nuối không nhìn nữa. "Tôi không nhớ tên mấy nghệ sĩ khác."

Suýt thì quên, trừ lúc đóng phim ra, Cố Yến Thâm đích thị là não cá vàng.

Đa số nghệ sĩ của Mang Chanh Ent đều là thực tập sinh, nên sẽ có sở trường hát và nhảy, mà mỗi người sẽ thạo mỗi điệu nhảy khác nhau, nhưng với Cố Yến Thâm thì chẳng có gì khác biệt cả.

Trừ tài nghệ ra, Lộ Văn Tinh đúng là người nổi bật nhất, từ gương mặt cho đến tích cách, khí chất.

"Nhưng Lộ Văn Tinh có xếp cuối đâu, ở giữa hàng đấy, nghe người ta giới thiệu xong, cậu vẫn nhớ mặt à?" Thịnh Siêu tò mò hỏi tiếp.

"Nhớ chứ."

Thịnh Siêu sửng sốt nhìn Cố Yến Thâm, nhất thời không biết vì anh ta không nhớ tên người khác hay thực sự nhắm đến Lộ Văn Tinh.

"Tên cậu ấy rất dễ nhớ."

Thịnh Siêu:...

Hiểu, là mình nghĩ quá nhiều rồi.

"Cậu chọn Lộ Văn Tinh tôi cũng không có ý kiến, nhưng chí ít cậu cũng phải hỏi thăm chút chứ, đằng này hỏi cũng chẳng hỏi, cứ thế chọn luôn..."

Cố Yến Thâm chẳng muốn nghe Thịnh Siêu càm ràm nữa, liền cắt ngang.

"Cậu ấy không giống họ."

Thịnh Siêu cũng thừa nhận, đúng là Lộ Văn Tinh không giống với các nghệ sĩ tham gia khác, vì trông cậu có giống người đến tham gia đâu, cứ như có mặt cho đủ số.

Tại hiện trường phỏng vấn, bộ dạng điềm nhiên của cậu thực sự chẳng phải giả vờ.

Trong khi những nghệ sĩ khác lại tỏ rõ vẻ tha thiết cháy bỏng, thiếu điều in ba chữ "chọn tôi đi" trên mặt thôi. Huống chi còn có cả fan của Cố Yến Thâm, chẳng hề kiềm nỗi sự yêu thích trong mắt.

Nhưng chương trình này có phải là nơi tụ họp fan đâu, Thịnh Siêu muốn chọn một nghệ sĩ thỏa mái trước ống kính, không mượn tiếng để nổi tiếng.

Mà Lộ Văn Tinh lại thỏa mãn tất cả tiêu chí đó, vì cậu có giống như muốn tham gia chương trình đâu.

Thịnh Siêu không nói thẳng, chỉ lựa lời. "Nhưng cậu có thấy...Là tôi thấy, hình như Lộ Văn Tinh không thích tham gia chương trình thì phải."

Ai ngờ Cố Yến Thâm lại ngẩng mắt, còn khẳng định. "Tôi còn tưởng tôi nhìn lầm chứ."

Thịnh Siêu:...

Ngài cũng nhìn ra à?

Đ*t.

Thịnh Siêu không nhịn được chửi tục, hóa ra không phải ảo giác.

Nhưng nếu nhìn ra rồi sao còn chọn Lộ Văn Tinh?

Chọn đại hay vì người ta không muốn nên mới chọn?

Phút chốc, đầu Thịnh Siêu đã nảy lên một đống suy đoán không đúng đắn

Mà càng lúc càng quái lạ nữa.

Lại biết Cố Yến Thâm có đam mê nuôi thú cưng, nên bây giờ cứ như hắn vừa biết thêm một bí mật kinh khủng của Cố Yến Thâm.

Và thế là đầu hắn lại nảy lên kịch bản truyền hình đầy ức chế "Sếp tổng yêu tôi ngang ngược cưỡng ép".

Trong đó, nữ chính là một bông hoa kiên cường, dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình trước cường quyền.

"Tôi không muốn."

"Ồ, cô kia, dám từ chối tôi đấy à?"

Còn nam chính là một gã sếp tổng ngang ngược mà ai ai cũng bợ đít, chỉ riêng nữ chính là không.

"Đừng, buông ra." Nàng nổi giận.

"Không buông, muốn tôi chú ý thì cô thành công rồi đấy."

Rồi tự dưng mặt nam chính và nữ chính lại biến thành Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh.

"Cậu mặc thế này là muốn quyến rũ tôi đấy à?" Mắt Cố Yến Thâm thể hiện ba phần kiêu căng, hai phần khinh thường.

Mà Lộ Văn Tinh cũng khinh thường, phớt lờ anh ta.

Nhưng Cố Yến Thâm lại càng hứng thú, nở nụ cười xấu xa vô cùng.

"Này chàng trai, cậu không muốn à?"

...

Lát sau, Cố Yến Thâm đã đạp Thịnh Siêu một phát.

"Cười hơi gớm rồi đấy."

Trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Cố Yến Thâm cũng thẳng thừng trưng vẻ chê bai hắn.

Thịnh Siêu cũng lắc đầu vội, vứt cảnh tượng kinh hoàng này ra khỏi đầu.

Về sau chắc hắn sẽ không xem phim truyền hình với bạn gái nữa, cứ bị mấy cái đó tẩy não.

Thịnh Siêu ho nhẹ, che đi sự xấu hổ này. "Thế thì tôi đi chốt quyết định với họ Từ của Mang Chanh đây."

Không đợi Cố Yến Thâm đáp lời, hắn đã nhanh chân chạy trối chết.

Mà Thịnh Siêu đi rồi, Cố Yến Thâm lại nhớ hắn còn cầm điện thoại của mình.

Với lại việc chốt quyết định cũng lâu, Cố Yến Thâm liền định bụng đuổi theo hắn, bảo hắn trả điện thoại cái đã.

Chắc cá mấy bé hổ của anh đang gào khóc đòi cơm.

"Lộ Văn Tinh đúng là đồ giả dối, buổi chiều ở phòng họp còn muốn hủy hợp đồng với chị Mạn, giờ lại tham gia phỏng vấn chương trình, mẹ kiếp, giả dối thiệt chứ."

Nghe đến cụm "hủy hợp đồng" Cố Yến Thâm liền dừng bước.

Mà những người ở chỗ góc hành lang kia vẫn xì xào bàn tám.

"Công nhận, muốn hủy hợp đồng thì chẳng ai đặt lên miệng đâu. Ví dụ như muốn nhảy lầu tự tử thì người ta đã nhảy rồi, chứ đứng trên đó dọa người khác làm gì."

"Đúng là xem thường Lộ Văn Tinh rồi, hèn gì còn chê giường đạo diễn Tương, mà chứ, Cố Yến Thâm chọn Lộ Văn Tinh, chẳng lẽ có nội tình gì chăng?"

"Nội tình gì? Đừng nói ý cậu là Lộ Văn Tinh với ảnh đế Cố..."

"Ý gì chứ, sao có chuyện ảnh đế Cố để ý Lộ Văn Tinh được? Ý tôi là, lai lịch anh ta sâu rộng thế kia, chắc quen biết nhiều người ngoài ngành lắm, không chừng lại quen người chống lưng cho Lộ Văn Tinh."

"Chiều nay tôi còn nghe Trình Viễn nói, đôi giày của Lộ Văn Tinh có giá mười ngàn, mà bình thường áo quần có quá ngàn đâu, thế nên tiền đâu mà mua được đôi giày đó hả? Chắc chắn là được người đó tặng rồi."

"Một đôi giày mười ngàn, gã chống lưng này cũng bủn xỉn quá nhỉ?"

"Ha ha ha, bởi vậy Lộ Văn Tinh đúng là đồ ngu, còn tưởng mình độc nhất vô nhị chắc? Lại nghe mấy ông già ngoài kia nuôi người tình như nuôi cá vậy, không phải nuôi một người thôi đâu, là một đàn..."

Người kia vừa nói xong liền im bặt, khiến người khác khó hiểu quay đầu lại, lại bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo của Cố Yến Thâm, lòng liền rơi lộp bộp, nói năng cũng không lưu loát nữa.

"Thầy, thầy Cố."

***

Chuyện ngoài lề...

Tôi: Sao bạn lại đề cử bộ này?

Bạn tôi: Tại trong này có nhiều người nói chuyện gợi đòn lắm, hợp với mày cực.:)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play