"Nhưng tôi vẫn nhớ mặt cậu."

Edit: Pơ

Nghe hai tiếng "sếp Văn", Lộ Văn Tinh ngước mắt nhìn Văn Tranh.

Có phải anh sếp Văn mà cậu nghĩ không? Anh hai của Văn Dụ ấy.

Cậu nhìn y có phần ngẩn ngơ, anh Văn Dụ là con lai ư?

Thế thì lạ nhỉ, trông Văn Dụ có nét lai nào đâu.

Lúc cậu ngẩn ngơ, Văn Tranh đã khóa hai tay Tương Chính Tần ra sau, ép mạnh gã vào tường.

"A! Đau..."

Nghe gã suýt xoa, Văn Tranh còn chẳng nương tay, nện gã xuống sàn, thấy đối phương giơ tay, Tương Chính Tần vội ôm đầu.

"Sếp Văn, sếp Văn, anh hiểu lầm rồi."

Lộ Văn Tinh lấy điện thoại định gọi cho tiếp tân, nhưng chưa kịp nhấn số, dường như y đã biết cậu muốn làm gì.

Y quay đầu bảo cậu. "Gọi cho cảnh sát đi."

"Đừng, đừng gọi cảnh sát. Tôi không có ý gì đâu, tôi, tôi có việc để tìm Lộ Văn Tinh, thực sự không có ý gì cả."

Văn Tranh đanh mặt nhìn gã. "Đi mà giải thích với cảnh sát ấy."

Cầu cứu tiếp tân chẳng được gì đâu, họ chỉ biết kêu bảo vệ đuổi người đi thôi, nhưng với cảnh sát thì lại khác, Tương Chính Tần có hành vi cố ý gây thương tích, cố ý điều tra hành tung, theo dõi, chờ thời cơ quấy rối, chứng cớ đầy đủ thế này, chắc chắn sẽ bị tạm giam.

Văn Tranh không biết chuyện giữa Tương Chính Tần và Lộ Văn Tinh, nhưng trong mắt y, gã là một tên khốn, dù không quen cậu, không hiểu sao y vẫn muốn bảo vệ cậu.

Có lẽ vì cậu quá trong sáng, không nên bị một tên khốn như Tương Chính Tần vấy bẩn, hoặc có lẽ, vì tên cậu có một chữ Tinh.

Thấy y nhìn mình, Lộ Văn Tinh nở nụ cười lễ phép. "Cảm ơn ngài Văn ạ."

"Không có gì."

Văn Tranh chợt thấy cũng may là mình đi thang máy, nếu không cậu sẽ bị Tương Chính Tần quấy rối mà không có ai giúp, nghĩ thế, mày y chau lại, mặt còn đanh hơn.

Chợt điện thoại y reo lên.

"Xuống lầu bốn."

Nói một câu gỏn lọn rồi y tắt điện thoại, Lộ Văn Tinh ngập ngừng rồi bước lên.

"Ngài Văn, nếu ngài bận xin cứ đi trước, rất cảm ơn vì đã ra tay giúp đỡ, còn lại tôi tự giải quyết được."

Tương Chính Tần còn mong Văn Tranh đi cho mau, không dám làm gì, mặc y túm áo mình, một là vì ngại gia thế đối phương, hai là vì Văn Tranh cao to, gã đánh không lại.

Nhưng tiếc là, y chẳng thả tay ra, chỉ trả lời Lộ Văn Tinh.

"Không sao."

Cậu còn đợi Văn Tranh thả Tương Chính Tần cho mình xử lý, nào nghĩ y sẽ đáp thế, cậu nghe mà hơi sửng.

Trong tiểu thuyết, anh hai của nhân vật thụ được miêu tả là người lạnh lùng, nhưng thực chất là ngoài lạnh trong nóng, thích giúp đỡ người khác?

Họ nhìn nhau chẳng nói câu nào, là người có lễ có phép Lộ Văn Tinh không biết mình nên nói gì để thay đổi bầu không khí kì cục này.

Cũng may, chỉ phút chốc trợ lý của Văn Tranh đã xuất hiện.

"Thưa sếp."

Trợ lý hơi bất ngờ khi thấy sếp mình chế ngụ một người đàn ông lạ mặt. "...Có cần báo cảnh sát không ạ?"

"Tôi báo rồi."

Người đáp là Lộ Văn Tinh.

"Lộ Văn Tinh, cậu đến đây để quay phim hả?"

Trợ lý ngỡ ngàng khi phát hiện Lộ Văn Tinh đang đứng sau lưng Văn Tranh, còn bị y chắn mất.

"Cậu biết cậu ấy à?" Văn Tranh hỏi lại.

"Vâng, nhưng cậu không biết tôi, tôi có em gái thần tượng cậu ấy."

Nghe thế, Văn Tranh liền hiểu, Lộ Văn Tinh là nghệ sĩ, y nhìn gương mặt điển trai sáng láng của cậu.

Quả thực, y nên nhìn ra điều này.

Văn Tranh vừa thôi nhìn cậu, tự dưng Tương Chính Tần lại giật mình, y lườm xuống, chợt nhớ đến buổi tiệc rượu đó.

Cậu thanh niên bị gã quấy rối và những lời bàn tán về gã.

"Tương Chính Tần từng quấy rối mấy nghệ sĩ nhỏ rồi."

Chỉ mới tưởng tượng thôi, vẻ mặt mới đơ đỡ của y đã đanh lại, không chỉ Tương Chính Tần trong tay y, đến Lộ Văn Tinh và trợ lý cũng thấy được cảm xúc của y.

"À... Sếp Văn, mình có cuộc họp video lúc mười một giờ, nay đã trễ mười lăm phút rồi ạ."

Rồi trợ lý nhận ra, mặt sếp còn khó ở hơn trước.

Theo chân Văn Tranh suốt ba năm, cậu tự nhận mình đã biết chút chút về anh sếp nhà mình, nhưng chưa bao giờ cậu thấy y không kiềm được cảm xúc đến thế.

"Ngài Văn, nếu ngài bận hãy xin cứ đi trước, chuyện này tôi tự giải quyết được."

Lộ Văn Tinh lặp lại lời mình, Văn Tranh như nghĩ đến chuyện gì, đưa Tương Chính Tần cho trợ lý. "Cậu ở lại trông gã, đợi cảnh sát đến, cậu giúp họ xử lý."

"Còn biên bản cuộc họp ạ?"

"Tôi sẽ bảo cậu Trần quay lại, cậu cứ ở đây đi."

"Vâng thưa sếp."

Lộ Văn Tinh biết y có ý giúp đỡ, cũng không từ chối nữa, chân thành nói lời cảm ơn.

Sếp đi rồi mà trợ lý vẫn còn ngơ, nhớ lại gia thế sếp mình, cậu không khỏi nghĩ lại. Cậu ngạc nhiên không phải vì Văn Tranh giúp Lộ Văn Tinh, là vì không chỉ giúp, y còn thay đối phương xử lý triệt để.

Giúp đỡ đến mức này, nào giống anh sếp lạnh lùng khó ở yêu cầu quản lý làm lại báo cáo đâu.

Vì chuyện Tương Chính Tần nên đêm qua Lộ Văn Tinh ngủ hơi trễ, cậu phải đến sở cảnh sát làm giấy tờ, đến khi về lại khách sạn thì đã trễ lắm rồi, rửa mặt xong đã ngã ra giường.

Sáng sớm gặp đồng nghiệp trong thang máy, Lộ Văn Tinh ngáp ngắn ngáp dài.

"Sao hôm nay trông cậu mệt mỏi thế?"

Cậu dụi mũi. "Đêm qua tôi ngủ trễ ấy mà."

"Thức khuya chơi game hở?"

"Hay thức khuya đọc kịch bản?"

"Không, đêm qua gặp chuyện, phải đến sở cảnh sát."

"Sao lại đến sở cảnh sát?"

Bốn người rời khỏi thang máy, vô tình đụng phải Cố Yến Thâm và các diễn viên chính, nghe thế, họ cũng quay sang nhìn Lộ Văn Tinh.

"Đêm qua ở khách sạn tôi bị người ta chặn đường, nay không sao rồi, tôi đã báo cảnh sát, nên đến sở cảnh sát để làm giấy tờ."

"Bị chặn đường?"

"Sao lại bị?"

"Fan cuồng hở? Phải chăng vô tình đụng trúng?"

Lộ Văn Tinh lắc đầu.

Đêm qua làm giấy tờ, cánh sát đã thu video giám sát của khách sạn, vì Tương Chính Tần chưa kịp ra tay đã bị Văn Tranh ngăn lại, vì chỉ mới chìa tay thôi nên không thể kết án được.

Còn tưởng mọi chuyện đành dừng ở đây, thế mà khi trợ lý Văn Tranh nhận một cuộc gọi, chẳng biết lấy đâu chứng cứ, Tương Chính Tần đã bị tạm giam ở sở cảnh sát.

Cậu không ngốc, không đoán cũng biết cuộc gọi kia là từ Văn Tranh, dù không hiểu tại sao y lại giúp mình đến thế, cậu đã hơi mến đối phương rồi.

Nhưng cậu không dám tiếp xúc Văn Tranh, lời cảm ơn cũng không chân thành lắm, giờ không biết nên cảm ơn thế nào, cậu đành gạt chuyện này sang một bên.

Mọi người quây lại an ủi Lộ Văn Tinh, mà người im lặng nãy giờ là Cố Yến Thâm lại cất điện thoại, bảo cậu.

"Tôi giúp cậu đổi phòng, lát nữa tôi bảo trợ lý dọn đồ đạc cho, tối lên tầng năm nhé."

Trước thang máy tầng năm có bảo vệ canh chừng, thậm chí quét thẻ mới được vào, an toàn hơn tầng bốn nhiều.

"Được đấy Cố Yến Thâm." Tống Gia Giai cho anh một dấu like, còn gọi thẳng họ tên, chứ chẳng phải 'anh Thâm" như thường.

"Tôi thấy mình thích anh hơn rồi đấy."

"Em cứ tưởng anh Thâm là dạng siêu sao khó ở chứ, té ra là người chu đáo nhỉ?"

"Thôi, chu đáo khỉ gì, cậu thấy ảnh chu đáo với cậu bao giờ chưa?"

Lộ Văn Tinh cũng không từ chối lòng tốt của anh. "Cảm ơn thầy Cố ạ, vậy để tôi đến chỗ tiếp tân thanh toán."

Cố Yến Thâm. "Cậu thanh toán làm gì, cứ để đoàn phim lo."

"Há há há há há."

"Giờ đạo diễn Vương còn chưa hay chuyện này nhỉ."

"Ổng nghe chắc rớt nước mắt quá."

Chừng hai ba ngày thì đạo diễn Vương mới rớt nước mắt, còn Lộ Văn Tinh thì chưa gì đã quên bẻn chuyện đó, mà dạo này cậu cũng hay gặp Văn Tranh, thầm nghĩ giờ chắc y đã về rồi.

Nào ngờ, vừa đến sảnh khách sạn, cậu đã thấy Văn Tranh đang đứng chờ thang máy.

Lộ Văn Tinh bước đến chào trước. "Ngài Văn, chào buổi tối ạ."

Văn Tranh gật đầu, tự dưng lại biết đáp lời một người xa lạ mình chỉ mới gặp. "Tôi nghe trợ lý bảo, cậu đang quay phim chỗ này?"

"Dạ đúng rồi." Lần gặp lại này, dường như chính cậu cũng có thể tự nhiên trò chuyện với y. "Bình thường ngài Văn không để ý giới giải trí nhỉ?"

"Ừ... Tại tôi hơi bị mù mặt."

Lộ Văn Tinh:???

Trông Văn Tranh vẫn điềm nhiên như thường, cậu chợt hoang mang không biết mình có nghe lầm không.

Ai mà nghĩ sếp lớn lạnh lùng trong truyện lại bị mù mặt chứ?

Hiện giờ măng mọc ở giới giải trí khá nhiều, đa số đều theo đuổi hình tượng giống nhau, chiều cao, mặt mày đều tương đương, nên Văn Tranh không nghĩ rằng, tất cả là tại chứng mù mặt của mình.

Lộ Văn Tinh cực kỳ bất ngờ, nên vẻ mặt hết hồn của cậu vẫn bị Văn Tranh bắt được, y cảm thấy... nhóc này đáng yêu ghê, lại nhận ra lời mình còn ý khác nữa, bèn giải thích thêm.

"Nhưng tôi vẫn nhớ mặt cậu."

Cậu rũ mắt, làn mi dài như cánh bướm.

"Tôi biết, nếu không ngài đã chẳng đáp lại tôi rồi."

"Ngài đến đây công tác ạ?"

"Tôi đến khảo sát hạng mục mới đầu tư."

Cậu biết Văn Tranh là người đầu tư chỗ nào, ngon chỗ đấy, chợt thấy hâm mộ y cực kỳ, nếu cậu cũng rành đầu tư, cậu đã có thể mua đứt căn nhà rồi.

Thôi, hâm mộ làm gì.

Lúc cậu đang nghĩ ngợi, Văn Tranh chợt cất tiếng.

"Sau này Tương Chính Tần sẽ không quấy rối cậu nữa."

Cậu tưởng Tương Chính Tần bị đe dọa nên không hỏi kỹ, chỉ nói lời cảm ơn, cửa thang máy mở, họ cùng nhau rời đi, cậu chào tạm biệt, lại bị y gọi lại.

"Cậu quay phim nào?"

Lộ Văn Tinh không ngờ y sẽ biết hóng hớt. "Dạ ạ."

"Phim chiếu tôi sẽ xem."

Văn Tranh cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm một người xa lạ chỉ mới gặp đến thế.

Không phải lúc nào anh cũng bận công việc, khi rảnh vẫn sẽ xem phim.

Nhưng chưa bao giờ xem phim vì một diễn viên nào đó.

Ở đoàn phim suốt hai tuần, Lộ Văn Tinh không biết mình đã hoàn thành hơn nửa cảnh quay. Tuần đầu vì thiếu kinh nghiệm nên không thể chắc rằng cậu chỉ có như thế.

Mấy ngày trước cậu quay chậm hơn dự định nhưng so với người mới, cậu đã giỏi lắm rồi.

Qua một tuần cậu cũng quen được, bản thân lại có cố gắng, nên tiến bộ đáng kinh ngạc.

Không hề kéo chân mọi người, tiến độ còn nhanh hơn cả dự tính, có mấy cảnh quay chỉ một lần là qua, đến đạo diễn Vương cũng phải thốt lên, mình nhặt được bảo bối rồi.

Văn tranh đã rời thành phố E được hai, ba ngày, Lộ Văn Tinh cũng không để ý, mãi đến khi thấy một thanh hot trên weibo.

#Tương Chính Tần#

Cậu nhấn vào, thấy ảnh chụp và thông tin cá nhân của Tương Chính Tần đều được phơi bày, hiện giờ cả dân mạng đang xôn xao chửi gã.

Hóa ra, sau khi gã bị tạm giam, đã có người gửi chứng cứ đến.

Giống với bản ghi âm của Lộ Văn Tinh, còn thêm mấy nhân chứng vô danh nữa.

Họ lên án Tương Chính Tần có hành vi quấy rối tình dục, lừa họ lên giường, cưỡng hiếp diễn viên phụ và quần chúng, nghĩ đi nghĩ lại, vì sợ nên người bị hại không ám báo cảnh sát, mã đến khi gã rớt đài.

Những nghệ sĩ từng là nạn nhân của gã đã đến sở cảnh sát nộp chứng cứ, khiến gã không thể nào chống chế được, thế là bị đưa ra tò xét xử.

Qua một thời gian mới báo án, không phải tự dưng nạn nhân đồng loạt đồng thế, là có người liên lạc với họ, hỏi họ có bằng lòng đưa chứng cứ hoặc làm nhân chứng, đưa gã ra trước ánh sáng công lý không.

Nhưng có người đã bẫng đi mấy tháng.

Dẫu vậy, vẫn có những nạn nhân dũng cảm đứng lên, tất thảy đều là quả báo mà Tương Chính Tần phải nhận.

Lướt xong, Lộ Văn Tinh mới ngớ ra, khi đó, Văn Tranh đã bảo cậu, "sau này Tương Chính Tần sẽ không quấy rối cậu nữa".

Nghĩa là, Văn Tranh đã có đầy đủ chứng cứ rồi, không để gã bị tạm giam, mà tống ngay vào tù.

Cậu không ngờ, Văn Tranh không chỉ tiện tay giúp đỡ, còn điều tra kỹ lưỡng, thật khiến cậu tò mò.

Sếp lớn của truyện... dễ gần vậy ư?

Đang lướt weibo, quý bà Lộ đã đánh một cuộc sang.

"A lô, Tinh Tinh. Mẹ không làm phiền con quay chứ?"

"Dạ không ạ, giờ là cảnh của người khác, con thì đang nghỉ đây."

"Vậy là tốt rồi." Bà thoáng ngừng. "Tinh Tinh này, cảnh sát có đến đưa tin, con có muốn gặp không?"

Năm đó sau khi được Tạ Niên cứu sống, cậu bị sốt một trận nặng, khi tỉnh dậy thì mất ký ức, chẳng biết mình từ đâu đến, cha mẹ là ai, chỉ biết mình tên Tinh Tinh.

Tạ Niên lập tức gọi cho cảnh sát, nhưng không tìm được cha mẹ ruột của cậu, vì không để cậu vào viện mồ côi, hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau, quyết định nhận nuôi cậu, cho đến khi cậu tìm được cha mẹ ruột của mình.

Vài năm trôi qua cũng có mấy người tìm đến nhưng kết quả đều vô vọng.

Hai vợ chồng không nỡ để cậu buồn, mỗi khi lần này không được, họ đều ôm cậu vỗ về.

"Nhất định cha mẹ con rất yêu thương con, nên mới đặt biệt danh cho con là Tinh Tinh. Tinh Tinh, hay là ngôi sao, là thực thể đẹp đẽ nhất giữa bầu trời đêm tăm tối, có nghĩa, con chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất cuộc đời họ."

Cậu chưa bao giờ thôi hi vọng, chỉ cần nhớ đến sự an ủi dịu dàng của cha mẹ nuôi, thất vọng đều hóa hi vọng.

"Tinh Tinh?" Quý bà Lộ lại gọi.

Cậu bình tĩnh đáp lại. "Dạ có ạ."

***

Tác giả tiết lộ: Tinh cưng bị lạc lúc năm tuổi, nay em đã thay đổi khá nhiều, anh hai không nhận ra em là bình thường, gien lai đã cách mấy đời, dù là anh em, gương mặt họ vẫn khác nhau. Nay anh em gặp lại rồi, chuyện năm đó sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi. Mấy chế đừng sốt ruột, kẻo tôi sốt ruột theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play