Khi Phong đi khuất tôi cũng ngồi bệt xuống nền nhà lạnh lẽo. Bốn năm rồi tôi đã mong chờ đứa bé này đến thế nào, đã mong chờ có thể sinh cho Tuấn một đứa con ra sao. Bốn năm trời tôi đã uống biết bao viên thuốc, tiêm biết bao mũi kim đau đớn vào thân thể này. Vậy mà bây giờ lại phải chấp nhận bỏ nó đi. Tôi làm sao đủ dũng khí mà dập tắt hi vọng nhỏ nhoi này. Mẹ tôi bên ngoài bước vào kéo tôi lên rồi nói:
– Anh mày bảo mày chửa ngoài đáy huyệŧ phải cắt bỏ gấp. Mẹ đi về lấy ít đồ rồi mẹ qua luôn
Tôi nhìn mẹ tôi giọng lạc đi:
– Mẹ, mẹ cho con xuống siêu âm lại lần nữa đi, con không tin… con không tin anh ta.
Chưa nói dứt lời mẹ tôi đã quắc mắt rít lên:
– Mày lú rồi hả con? Là thai ngoài đáy huyệŧ chứ không phải chuyện đùa đâu. Kiểu gì mà lát nữa chả phải siêu âm lại trước khi phẫu thuật. Mày đừng có nghĩ vớ va vớ vẩn, nó là phó khoa đấy
Miên – người y tá túc trực nãy giờ bên tôi nói khẽ:
– Chị đừng nghi ngờ chuyên môn của phó khoa vậy chứ? Chúng tôi đã siêu âm xét nghiệm rất kĩ mới đưa ra kết luận này. Hoặc nếu chị không tin có thể mời trưởng khoa khám cho chị. Tôi tin dù là ai cũng kết luận vậy thôi.
Tôi ngước lên nhìn Miên, thực ra không phải tôi không tin Phong, mà bởi tôi khó chấp nhận sự thật này. Miên cúi xuống đỡ tôi lên thở dài:
– Chị mới hai mươi tám tuổi, cơ hội làm mẹ vẫn còn. Nếu phẫu thuật sớm không ảnh hưởng gì sinh sản bình thường, còn không nếu vỡ ra… trường hợp nhiễm trùng phải cắt bỏ cả đáy huyệŧ thì vĩnh viễn không có con lại được nữa… hoặc có thể tử vong bất cứ lúc nào.
Mẹ tôi gật đầu kéo tôi dậy nói:
– Xuân, con nghe lời anh con đi. Mẹ đi về lấy đồ, bố đăng kí thủ tục cho con.
Tôi nhìn mẹ tôi, không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Miên dìu tôi ngồi lên, bụng tôi lại quặn đau, đau đến mức mồ hôi lại túa ra như mưa. Bỗng dưng tôi tối sầm mắt lại, có thứ gì đó ướŧ áŧ ồ ạt chảy ra. Tôi đưa tay xuống dưới, là máu, máu đỏ thẫm chảy xuống qua lớp vải mỏng manh. Miên thấy vậy hoảng hốt buông sấp giấy chạy ra ngoài gọi lớn:
– Gọi phó khoa, gọi phó khoa mau lên. Bệnh nhân thai ngoài đáy huyệŧ máu chảy ồ ạt.
Tôi nhìn máu, cả người rũ xuống, mẹ tôi vừa đỡ tôi xoa tay chân. Cả người tôi như bị bóng đen bao phủ, tiếng Miên lại cất lên:
– Phó khoa, bệnh nhân xuất huyết, anh xem giờ phải làm thế nào?
Tôi không còn mở mắt ra nổi chỉ thấy ai đó bế thốc tôi lên. Có tiếng Phong rất gần:
– Chuẩn bị phòng phẫu thuật gấp.
– Phó khoa, sao mặt anh tái mét vậy, anh có sao không?
– Tôi không sao.
– Tình hình bệnh nhân phẫu thuật mở hay phẫu thuật nội soi?
Tôi nghe được đến đây, định kéo tay người y tá nói rằng muốn đổi bác sĩ phẫu thuật nhưng rồi cuối cùng lại thiếp đi không còn biết gì nữa. Không biết tôi đã thiếp đi bao lâu đến khi tỉnh dậy cũng thấy mình nằm trong căn phòng trắng toát. Mẹ tôi thấy tôi tỉnh liền nói:
– Tỉnh rồi à? Để mẹ gọi bác sĩ
Tôi nhìn mẹ tôi rồi đưa tay chạm xuống bụng, bụng vẫn đau nhưng không phải đau quằn quại dữ dội. Ban đầu còn tưởng bác sĩ thăm khám chính là Phong nhưng không, là một vị bác sĩ trung niên. Tôi nhìn lên bảng tên Trưởng Khoa Nguyễn Hữu Tiến, phía sau Phong đang đứng cạnh Miên, còn có cả hai ba người bác sĩ trẻ. Thấy tôi nhìn chằm chằm trưởng khoa Tiến liền nói:
– Người nhà ra ngoài cho bác sĩ khám lại nhé. Bệnh nhân thấy trong người sao rồi?
Tôi vừa tỉnh dậy sau cơn phẫu thuật, cảm thấy trong người rất mệt mỏi nhưng vẫn hỏi lại:
– Bác sĩ, tôi… còn khả năng sinh con không?
– Ca phẫu thuật thành công nhưng cô cắt đi một bên buồng trứng do thai vỡ ra. Khả năng có thể sinh con là vẫn còn, chỉ là thấp hơn so với trước vì chỉ còn một bên buồng trứng. Y tá Miên – đo huyết áp cho cô ấy.
Tôi nghe xong chẳng biết vui hay buồn, vui vì vẫn có khả năng sinh con hay buồn vì khả năng ấy thấp đi phân nửa? Y tá Miên đo huyết áp xong cho tôi liền nói:
– Bệnh nhân huyết áp ổn định.
– Được rồi, vậy cô ở lại chăm sóc bệnh nhân
Nói rồi trưởng khoa Tiến quay sang Phong mặt lạnh như tiền:
– Cậu theo tôi xuống dưới, phó giám đốc trực tiếp mời cậu xuống họp.
Không hiểu sao nghe câu nói của trưởng khoa Tiến tôi lại có một linh cảm không lành. Phong cúi đầu đáp:
– Vâng.
Khi ra đến ngoài tôi còn nghe tiếng trưởng khoa văng vẳng lại:
– Tôi không hiểu sao một người chuyên môn cao như cậu lại không thể hoàn thành ca phẫu thuật thai ngoài đáy huyệŧ? Đầu óc cậu để trên mây à? Vốn dĩ định đề bạt khen thưởng cậu vì mới về đã đóng góp nhiều kĩ thuật tiến bộ cho khoa mà giờ cậu làm tôi thật sự thất vọng. Cậu nói tôi nghe rốt cuộc cậu bị sao?
Tôi nghe xong ngước lên nhìn Miên, cô ta vừa chỉnh lại dây truyền vừa nói:
– Chị nằm nghỉ ngơi đi, có gì báo người nhà gọi tôi là được.
Tôi không kìm nổi tò mò khẽ hỏi:
– Chị Miên… ca phẫu thuật của tôi… có vấn đề gì hả?
Miên nhìn tôi, nhìn rất lâu rồi hỏi lại:
– Cô là người nhà của phó khoa Phong à?
Người nhà? Tôi cũng chẳng biết tôi và anh ta có quan hệ gì, nhưng rồi vẫn đáp:
– Vâng. Tôi là em gái anh ta
Nói xong câu đó tôi cũng chỉ muốn vả vào mồm mình mấy phát. Miên thở dài nói:
– Lẽ ra phó khoa là người phẫu thuật chính cho cô. Thế nhưng trong lúc phẫu thuật không hiểu sao lại cứ lóng nga lóng ngóng cuối cùng phải mời trưởng khoa xuống. Tin này đến tai phó giám đốc, e rằng đợt này phó khoa lành ít dữ nhiều. Mà lạ thật, hai hôm trước có ca thai ngoài đáy huyệŧ lại còn u buồng trứng cũng vỡ thai mà phó khoa vẫn xử lý ngon ơ, không hiểu lý do gì lần này lại như vậy. Hay tại phẫu thuật cho người nhà nên bị tâm lý chăng?
Miên nói một hơi, tôi nghe xong cảm thấy lồng ngực như có tảng đá đè nặng. Dù tôi và anh ta giờ chẳng khác gì người dưng nhưng sao tôi lại thấy tim như có ai chích từng mũi kim. Bên ngoài chợt có tiếng bước chân, Tuấn mở cửa bước vào rồi hỏi:
– Em sao rồi? Còn mệt không?
Miên thấy Tuấn liền cười nói:
– Chồng cô đẹp trai nhỉ? Lúc cô phẫu thuật anh ấy đứng ngoài đi đi lại lại suốt. Chắc lo cho vợ lắm. Thôi, tôi về phòng trực ban, có gì bất thường gọi tôi ngay nhé
Khi Miên đi khuất tôi mới nhìn Tuấn, trên người anh vẫn mặc nguyên chiếc áo somi, trời bên ngoài cũng xế chiều, hoá ra tôi đã thiếp đi lâu lắm rồi. Tôi nhìn Tuấn cúi gằm mặt nói:
– Em vô dụng quá đúng không?
– Đồ hâm này, em nói liên thiên gì thế.
– Bốn năm không có con, có thì lại thai ngoài…
– Xuân! Lại thế rồi, em đừng nghĩ vậy, từ từ mình sẽ có con lại thôi. Em nằm nghỉ đi, đừng dằn vặt mình như thế chứ? Nào ngoan, đừng nói gì cả, nằm im anh bóp tay cho. À chung cư anh tìm được rồi, mai anh sẽ chuyển đồ đến, mai để mẹ ở lại chăm sóc em nhé
Tôi lặng lẽ đặt tay vào tay Tuấn rồi lại nằm thiếp đi. Khi tôi tỉnh lại đã thấy Tuấn đang bước ra ngoài cửa, trên má chiếc điện thoại áp sát. Hình như có ai gọi cho anh. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, lại thêm chuyện này có lẽ anh mệt mỏi lắm. Khi anh ra đến ngoài, nhìn qua lớp cửa kinh chợt tôi bỗng thấy có chút mơ hồ. Chiếc áo sơ mi Tuấn đang mặc… hình như rất quen. Quen nhưng lại không phải tôi mua, đồ của anh hằng ngày tôi đều là lượt, có những gì tôi đều nhớ. Thế nhưng rồi tôi khẽ gạt đi, thời gian này tôi ít chú tâm đến anh, có lẽ quần áo anh mua tôi cũng chẳng rõ. Đến khi Tuấn đi khuất mẹ tôi mới vào, thấy tôi tỉnh mẹ tôi liền nói:
– Thằng Tuấn nó bảo công ty có việc gấp phải đi công tác ba bốn ngày, mẹ nấu cơm xong cho Mun với bố mày rồi nên qua với mày để nó đi cho an tâm.
Tôi nghe mẹ tôi nói khẽ xoay lại phía lan can, bên ngoài đèn đường chiếu rọi vào. Biết Tuấn bận nhưng sao lòng tôi lại có chút tủi thân. Ngay lúc này đây là lúc tôi cần anh nhất cơ mà. Thế nhưng tôi không dám trách anh mà nằm lặng lẽ như vậy rồi tự mình chìm vào bóng đêm đen.
Ngày hôm sau sau một đêm dài ngủ tôi thấy mình tỉnh táo hơn đôi chút. Mẹ tôi ngồi cạnh vừa gọt táo vừa nói:
– Này, mày bị thế này mà cả nhà chồng mày không một ai vào thăm nom? Nghĩ có chán không cơ chứ?
Tôi nghe mẹ tôi nói chỉ thở dài, chẳng biết nhà chồng tôi có biết chuyện này nữa không chứ đừng nói là vào thăm. Mẹ tôi ngao ngán nói:
– Mà này, tự dưng bao nhiêu chuyện ập đến nên cứ rối bù cả đi. Nhưng đêm qua mẹ nằm cứ nghĩ mãi, rõ ràng con Thanh chỉ là một con giúp việc, rốt cuộc thì ai tiết lộ cái chuyện Mun là con mày ra chứ?
Tôi ngước lên nhìn mẹ, chuyện này quả thực chỉ có tôi, bố mẹ và cái Thảo biết. Lý do gì cái Thanh lại biết rõ ràng đến vậy? Đến ngay cả Tuấn còn không rõ như nó? Con Thanh mưu mô, nhưng tôi không đánh giá cao trí thông minh của con này. Chắc hẳn có người tiết lộ, nhưng ai tiết lộ cơ chứ? Bố mẹ tôi chắc chắn không rồi, cái Thảo là bạn thân tôi còn chẳng biết con Thanh nữa là. Tôi nghĩ đến đây bỗng dưng bật dậy. Chiếc áo sơmi hôm qua Tuấn mặc… chiếc áo sơ mi treo ngoài lan can chung cư của cái Thảo… Thấy tôi bật dậy mẹ tôi liền hỏi:
– Sao vậy, có chuyện gì vậy?
Tôi nuốt nước bọt day trán, chiếc áo sơ mi lan can ngoài nhà cái Thảo trên túi áo có hình con đại bằng nho nhỏ được thêu bằng chỉ đen. Tôi nhìn mẹ tôi hỏi lại:
– Mẹ, mẹ nhớ hôm qua anh Tuấn mặc áo so mi có gì đặc biệt không?
– Ai mà nhớ được có gì đặc biệt, sao hỏi thế
– Mẹ có nhớ chỗ túi áo có gì đặc biệt không?
– Hỏi thế bố ai mà nhớ được.
Tôi nghe mẹ tôi đáp cũng nằm xuống giường. Trong lòng tôi bỗng dưng có một linh cảm rất lạ, hôm qua xế chiều, lại mệt nên tôi cũng không nhớ rõ ràng được, đến khi Tuấn đi tôi chỉ kịp nhìn phía sau, tôi cố day trán để nhớ lại. Khi còn đang suy nghĩ miên man bên ngoài có tiếng cạch cửa, tôi liền gạt đi suy nghĩ ấy, Thảo là bạn thân từ nhỏ của tôi, chắc chắn nó không phải người như vậy. Bên ngoài Phong cùng hai người bác sĩ trẻ với y tá Miên bước vào, mẹ tôi cũng phải đặt quả táo đi ra. Sau khi đo huyết áp cho tôi Phong quay sang Miên nói:
– Cho bệnh nhân uống thuốc đầy đủ và đúng giờ. Nếu ổn thì thứ hai xuất viện.
– Vâng.
Phong khám nhanh cho tôi rồi bước ra, sắc mặt anh ta rất rất không tốt, có vẻ như đêm qua đã mất ngủ cả đêm. Tôi thở dài nhìn Miên rồi buột miệng hỏi:
– Bác sĩ Thảo đi công tác vẫn chưa về sao? Từ mai tôi muốn yêu cầu bác sĩ Thảo khám cho tôi được không?
– Bác sĩ Thảo đi công tác về rồi nhưng đang trong lịch nghỉ chưa đi làm. Thứ hai bác sĩ Thảo mới đi làm lại cơ.
Tôi có chút thất vọng, không phải tôi không tin tưởng Phong mà thực sự hằng ngày đối diện với anh ta tôi thấy rất ngại. Khi chỉ còn tôi với Miên, Miên cười nói:
– Cô là bạn thân của bác sĩ Thảo đúng không? Vợ chồng cô hiếm muộn lâu chưa?
– Cũng hơn bốn năm rồi. Chị xem, tôi cắt một bên buồng trứng, trước đã khó có con giờ chắc chẳng biết kiếp nào mới có lại.
Miên vừa cắm dây truyền vừa nói:
– Buồng trứng bên kia của cô vẫn có thể giúp cô làm mẹ được mà. Đừng lo, ở đây nhiều cặp vợ chồng mười, hai mươi năm vẫn có mà. Quan trọng là giữ tinh thần thoải mái nữa. Cô còn may mắn giữ được một bên buồng trứng đấy, nhiều người còn phải cắt bỏ cả hai bên cơ. Giờ khoa học hiện đại, cô đừng bi quan
– Nhưng mà tôi bị đa nang buồng trứng, đã vậy giờ còn cắt hẳn một bên, không bi quan không được chứ
Tôi vừa dứt lời bất chợt có tiếng Phong cất lên:
– Ai bảo cô bị đa nang buồng trứng?
Anh ta bước vào lấy bút để quên trên bàn rồi hỏi. Tôi nhìn anh ta đáp lại:
– Bác sĩ bảo thế
– Bác sĩ nào dám kết luận cô bị đa nang buồng trứng? Thật vớ vẩn.
Tôi nghe xong chợt sững sờ lại, là cái Thảo kết luận cho tôi như vậy. Miên nhìn tôi nói tiếp:
– Nếu chị không ngại thì đợi hồi phục thì có thể đến viện tôi thăm khám cẩn thận đầy đủ. Phó khoa của chúng tôi rất giỏi trong việc giúp các bệnh nhân ươm mầm hạnh phúc đấy.
Phong không nói gì nữa đi ra ngoài, đến khi chỉ có tôi với Miên tôi liền hỏi:
– Y tá Miên, hôm qua… chồng tôi đến đây, cô nhớ anh ấy mặc áo gì không?
Câu hỏi không chút liên quan của tôi khiến Miên có vẻ ngạc nhiên cười đáp:
– Sao cô hỏi vậy? Chẳng phải mặc so mi trắng có con đại bằng đen ở túi áo sao?
Nghe xong câu nói của y ta đầu tôi cũng như có búa đập vào. Rõ ràng chính tôi cũng nghĩ điều này nhưng bản thân lại không chấp nhận mà gạt đi. Miên còn nói gì đó nhưng tai tôi ù đi không rõ. Cả người tôi nóng bừng khẽ đứng dậy lê chân xuống đất. Mẹ tôi đã chạy xuống cangtin rồi. Từng lời Miên nói, Phong nói, mẹ tôi nói bỗng văng vẳng bên tai tôi “Bác sĩ Thảo công tác về rồi nhưng đang trong lịch nghỉ” “Ai bảo cô bị đa nang buồng trứng?”, “Thằng Tuấn đi công tác ba ngày”, “Nhưng đêm qua mẹ nằm cứ nghĩ mãi, rõ ràng con Thanh chỉ là một con giúp việc, rốt cuộc thì ai tiết lộ cái chuyện Mun là con mày ra chứ?”, “Chẳng phải mặc so mi trắng có con đại bằng đen ở túi áo sao?”
Tôi cố hết sức ra thang máy bấm rồi đi ra ngoài bắt một chiếc taxi. Khi ấy cũng không biết tôi dồn bao nhiêu sức lực sau một ca phẫu thuật mà đi, không đi nổi còn lết từng bước. Phía sau hình như có tiếng ai gọi nhưng tôi đã không còn muốn nghe. Suốt quãng đường trên xe tôi tưởng mình không thở nổi. Đã ngàn vạn lần tôi tự đấm tay lên đầu, chỉ cầu xin mọi thứ là trùng hợp.
Khi đến chung cư của cái Thảo tôi nhờ bác bảo vệ bấm thang máy giúp. Do quen mặt tôi nên bác bảo vệ không hề làm khó. Cả người tôi mệt đến tột cùng nhưng cuối cùng vẫn bước được đến cánh cửa ấy. Khi chạm tay bấm mật mã tôi cảm tưởng như lồng ngực mình bị thiêu rụi.
” Mật mã sai, vui lòng nhập lại”
Cái Thảo đổi mật mã? Tôi không tin nổi nhấn lại lần nữa. Vẫn là câu nói ấy. Tôi cố bình tĩnh cuối cùng đưa tay chạm lên từng con số. Thế nhưng vẫn sai, tay tôi run run, gần như muốn ngồi sụp xuống, tôi thở mạnh, trong giây phút tôi bặm môi cuối cùng nhấn ngày sinh của Tuấn. Khi cánh cửa mở ra tôi không thể thở được nữa, bên trong đôi giày của Tuấn được đặt ngay ngắn trên kệ. Mật mã là ngày sinh của Tuấn, giày của anh ở đây. Nước mắt tôi lã chã rơi xuống, đi vào thẳng bên trong phòng, có tiếng cái Thảo cất lên:
– Anh. Em không chịu nổi nữa rồi, cho vào đi…
Cánh cửa không khoá chỉ khép hờ, tôi từng bước từng bước tiến lại gần, tiếng nhạc trong phòng hoà lẫn tiếng rêи ɾỉ của cái Thảo vẫn vang lên
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT