Trong một góc nhỏ thành Trung Thổ, có hai lão đầu đang đánh cờ với nhau, miệng phun ra những lời dọa người:

- Đạo hữu, một nước đi này của ta là lưới trời lồng lộn vây khốn chân long, haha.

Cạch!

Lão giã đối diện đặt xuống một quân cờ trắng, đoạn lại nói:

- Thần long thấy đầu không thấy đuôi, nước này của ta là kim thiền thoát xác, huynh vẫn là không vây tới đi!

Uy! Lão vừa nãy còn lớn tiếng cười, vậy mà bây giờ mặt biến sắc, quả thật là "con chân long" mà lão vừa vây vì một nước cờ kia mà thoát khốn.

- Hừ, bị ta bắt một cái đuôi, còn muốn giãy dụa.

Cạch!

Lão hung hăng hạ một quân cờ đen xuống nói:

- Thần sơn áp long, huynh vẫn là giãy không ra đi.

Cạch!

Lão già còn lại đặt một quân cờ trắng ở một góc nhỏ, vậy mà lão già cầm quân cờ đen liền biến sắc:

- Ngươi ...!

- Ha ha, đời sau chân long, chân chính áp ở chỗ này, huynh thua rồi, một thế này định đại kết cục, haha!

Nói rồi hai lão giả cười lớn một tràng. Tưởng êm xuôi, ấy vậy mà xắn tay áo lên lao vào ẩu đả, náo một góc phố! Đúng là già không nên nết.

Bàn cờ bị động, lật tức đổ ào ào, quân cờ văng tung tóe, hai lão giả tự dưng bất động nhìn qua bàn cờ, trầm ngâm hồi lâu.



- Cáo biệt! Hẹn ngày gặp lại!

- Huynh bảo trọng!

Nói rồi hai lão giả lẫn vào dòng người từ từ biến mất, trên bàn tay của hai lão giả, xăm một trắng một đen là một nửa biểu tượng của thái cực bàn.

...

Tần Vũ về tới đình viện, chợt nghĩ ngợi về lão già, mà không hiểu sao hắn không thể nhớ được, bất chợt hắn nổi lên lòng bất an, cảm giác như mình bị người tính kế.

Gió thổi qua người Tần Vũ, làm tóc hắn nhẹ tung bay, bất chợt hắn mới nhận ra mình đã bước ra khỏi Trung Châu thành, đặt nửa bước chân lên tu chân giới rộng lớn.

Hắn nắm chặt bàn tay.

"Nếu là bàn cờ, ta sẽ lật đổ cái bàn cờ này!"

Hai mắt kiên định nhìn về bầu trời xa xăm, kim nhãn lấp lóe thần quang.

Tiểu la lỵ cứ khóc, mà nó nói nó không có tên, Tần Vũ liền đặt cho nó một cái tên gọi là Tần Tố Tố, bởi vì nhóc này, khóc rất là to, đinh tai nhức óc a!

Nó nhớ lão già, nó cứ khóc mãi, ngủ dậy lại khóc, khóc xong lại ăn, ăn xong lại ngủ nó cứ như vậy mấy ngày liền, bây giờ bần thần ngồi nghịch cát dưới tán cây.

Tần Vũ nhìn nó, trong lòng thở dài.

"Là phúc hay họa, là do ta chọn"

...

Bấy giờ trước mặt cổng động thiên phúc địa, đệ tử cửu đại thượng cổ tông môn đang tề tựu về đây chờ lệnh xuất phát tiến hành tiến vào tham gia tranh đoạt bảo vật, thảo dược bên trong.

Cái động thiên phúc địa này, nguồn gốc không rõ, cứ cách 10 năm lại mở một lần, thời gian trong này nhanh hơn bên ngoài 20 lần, trong đó 20 năm bên ngoài mới có 1 năm, nên thảo dược nhanh chóng phát triển, dị thú tràn ngập.

Nhưng mà có một điều là, chỉ có Hóa Thần Kỳ đỉnh phong trở xuống mới có thể xông vào, lần trước mấy lão tổ đại thừa kỳ phát hiện, định cường ngạnh xong vào, lại phát hiện cái động thiên phúc địa, có dấu hiện nứt vỡ, nên mới quyết định để đệ tử cửu đại thượng cổ tông môn cứ cách 10 năm tiến vào bên trong, thu hoạch thảo dược, thu thập kỳ trân dị bảo.



Mỗi lần chỉ được vào 7 ngày 7 đêm phải lập tức đi ra, cái này để tránh cho các đệ tử của cửu đại tông phái một hơi vét sạch, làm hủy đi căn cơ động thiên phúc địa. Bọn họ muốn duy trì nuôi dưỡng lâu dài từ từ thu hoạch.

Thảo dược hái xuống, phải ôn dưỡng ít nhất 300 năm thời gian, nếu không thì sẽ bị phạt. Mặc dù vậy vẫn có người lén lút hái trộm, nhưng mà trong này rộng lớn kinh thiên, áng chừng cũng ngang Đông Vực, các đệ tử cũng chưa khám phá hết.

Mặt khác càng đi sâu vào bên trong mức độ nguy hiểm càng lớn, mấy đợt trước cũng có mấy người thành lập tổ đội tiến sâu vào bên trong, nhưng mà tử thương vô số, thảm trọng quay trở lại, kinh hoảng tột độ. Nên là dần dà các đệ tử cũ ở đây, đều hạn chế tiến vào quá sâu, ở bên ngoài này thu thập cũng đã kinh thiên rồi.

Mỗi môn phái sẽ cử 800 đệ tử tiến vào chia ra 300 ngoại môn đệ tử, 500 nội môn đệ tử, từ đẳng cấp Kim Đan đỉnh phong đến Hóa Thần đỉnh phong. Cho ngoại môn đệ tử tiến vào là để bọn họ thu thập ở vùng rìa gần truyền tống trận, còn những đệ tử nội môn dựa vào thực lực đi sâu vào bên trong, nếu như không có đệ tử ngoại môn hầu như ít có đệ tử nội môn dừng lại ở vùng rìa để thu thập. Tự dưng lãng phí một hồi cơ duyên, nên các thượng cổ tông môn mới quyết định như vậy.

Hơn nữa bên trong tranh đấu rất kịch liệt, cửu đại thượng cổ tông môn thường xảy ra va chạm, vào đó 800 đi ra cũng chỉ có 400-500 người, có thể nói bên trong đánh nhau kịch liệt nhường nào, bất quá với thượng cổ thông môn chỉ là một lần sàng lọc nhỏ, xem như 10 năm một lần loại bỏ đệ tử yếu kém.

Tần Vũ nhìn sang bên phía Nam Cung Uyển Nhi gật đầu ra hiệu với nàng, nàng nhìn Tần Vũ cũng nhẹ nhàng gật đầu lại.

Dao Trì thánh nữ đứng bên cạnh cũng nhìn qua chào hỏi phu quân của mình, Tần Vũ

Hai người bọn họ đều tiến vào thượng cổ Vân Lam tông tu luyện. Lúc bọn họ tiến vào trong nội môn, dấy lên một hồi phong ba bão táp, các anh tài trong nội môn tranh đoạt lẫn nhau, tranh thủ lấy lòng các nàng, nhưng mà chung quy hai nàng không có để ý, vì bọn họ đều đã có người trong lòng của mình, làm cho mấy vị anh tài này bực dọc không thôi, bất tri bất giác, Tần Vũ phải hứng đạn, tự dưng bị mấy nam tử nội môn thượng cổ Vân Lam tông nảy sinh thù địch.

Một trưởng bối đại diện cửu đại thượng cổ tông môn bỗng dưng lên tiếng:

- Các ngươi tiến vào, sau 7 ngày 7 đêm liền lập tức trở ra không được chậm trễ, nếu không sẽ bị vây khốn trong này 200 năm tiếp theo mới có thể ra ngoài.

Bên dưới mấy cái đệ tử mới đến lập tức xôn xao nghị luận to nhỏ.

Nói xong cửu đại trưởng lão của cửu đại thượng cổ tông môn hợp lực mở truyền tống trận.

- Xuất phát!

Dứt lời chúng đệ tử các môn phái ồ ạt tiến vào bên trong, bắt đầu tìm kiếm một hồi cơ duyên ở động thiên phúc địa.

- Các ngươi chú ý bám sát Tần Vũ, đừng để mất dấu, ta đi tập hợp nhân thủ, rõ chưa?

- Dạ rõ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play